Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 238: Ăn lên dấm (canh năm)

**Chương 238: Ghen Tuông (Canh năm)**
Sợ rằng bản thân vừa nói ra, vạn nhất Trương Hạo Lâm sẽ đồng ý thì biết làm sao? Hắn lại có mị lực như vậy, nữ nhân bên cạnh cũng nhiều vô kể. Nếu như mình muốn đi, hắn khẳng định sẽ không giữ lại.
Không ngờ rằng bản thân bất quá chỉ trêu chọc một chút Mộ Dung Lạc Nguyệt, vậy mà lại làm cho nàng khóc. Trương Hạo Lâm lập tức liền không có hứng thú, vội vội vàng vàng trở lại, ngồi ở bên cạnh nàng. Vươn tay ôm nàng nói: "Bảo bối đừng khóc mà, vừa rồi chỉ là nói đùa với ngươi thôi, ngươi giận dỗi thì ta làm sao nỡ đi?"
Hắn quả thật không có ý định thật sự muốn đi, Mộ Dung Lạc Nguyệt tức giận, nếu sáng mai bị cha mẹ hắn nhìn thấy, khẳng định sẽ mắng hắn. Hơn nữa làm một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, hắn làm sao có thể làm cho nữ nhân của mình thương tâm rơi lệ?
"Đi ra, ai là bảo bối của ngươi chứ? Ngươi chỉ cần có Khỉ Tình tỷ là đủ, ngươi chỗ nào còn nhớ tới ta?" Mặc dù Mộ Dung Lạc Nguyệt biết mình không nên ghen với Khỉ Tình, nhưng nàng không kìm được.
Nàng cũng là một nữ nhân bình thường, nhìn xem nam nhân mình yêu mến đối với nữ nhân khác ôn nhu quan tâm, lại làm như không thấy nàng, nàng sao chịu được?
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn còn không làm gì được Trương Hạo Lâm, cho nên Mộ Dung Lạc Nguyệt giận nhất là chính mình. Tại sao nàng lại thích Trương Hạo Lâm như thế? Vì cái gì mình cứ khăng khăng một mực muốn đi theo nam nhân này?
Cho nên dù Mộ Dung Lạc Nguyệt vẫn rất tức giận, nhưng trông thấy Trương Hạo Lâm quay đầu tiếp tục dỗ dành nàng, nàng chỉ tượng trưng giãy dụa hai lần. Sau đó liền không giãy dụa nữa, sợ mình làm mình làm mẩy quá, lại làm cho Trương Hạo Lâm tức giận bỏ đi.
Trông thấy Mộ Dung Lạc Nguyệt bớt giận, biết nàng bởi vì nhìn thấy mình muốn đi, không thể không thu liễm tính tình. Chủ yếu vẫn là vì quá quan tâm mình, Trương Hạo Lâm cũng có chút cảm động.
Ôm chặt Mộ Dung Lạc Nguyệt vào lòng, sau đó ở bên tai nàng nói: "Ngươi là ngươi, Khỉ Tình là Khỉ Tình, hai người các ngươi với ta mà nói đều rất quan trọng, đều là bảo bối của ta. Tiểu Nguyệt nói như vậy ta sẽ đau lòng, có biết hay không?"
"Hôm nay sở dĩ nhìn Khỉ Tình vài lần, là bởi vì ngươi uống say đều là Khỉ Tình chăm sóc. Ngươi biết nàng đối tốt với ngươi bao nhiêu không? Biết rất rõ ràng ngươi mới là bạn gái của ta, thế nhưng nàng vẫn chịu tới chăm sóc ngươi, sau đó một câu oán giận cũng không có. Ngươi nói ta nhìn nàng vài lần, thật chẳng lẽ quá đáng sao?"
Mặc dù hôm nay Mộ Dung Lạc Nguyệt uống say xong còn rất đàng hoàng, cũng không có mệt mỏi đến Khỉ Tình đang chăm sóc nàng. Nhưng Trương Hạo Lâm nói thế, dường như Khỉ Tình thật sự chịu bao nhiêu khổ sở vậy.
Nghe được Trương Hạo Lâm giải thích như vậy, vừa rồi còn nổi giận đùng đùng Mộ Dung Lạc Nguyệt, giống như lập tức bị chặn họng, không trả lời được. Trộm nhìn Trương Hạo Lâm một chút, thấy hắn mặt không biểu cảm chững chạc đàng hoàng, dường như không phải đang nói dối, lòng nàng liền chột dạ.
Cho nên không dám nhìn vào mắt Trương Hạo Lâm nữa, sau đó cúi đầu, thấp giọng thầm thì nói: "Người ta uống say, còn không phải là vì muốn các ngươi vui vẻ. Nhìn xem hôm nay bởi vì có ta ở đây, hai người bạn kia cao hứng biết bao nhiêu."
Chỉ là Mộ Dung Lạc Nguyệt tr·ê·n miệng nói vậy, trong lòng không khỏi âm thầm oán thầm: "Nguyên lai Trương Hạo Lâm đối xử với Khỉ Tình ôn nhu như vậy, đều là bởi vì Khỉ Tình hôm nay không oán không hối chiếu cố mình. Cảm thấy mình p·h·át cáu, có chút không nên, Mộ Dung Lạc Nguyệt, lập tức liền có chút ngượng ngùng."
Cho nên mặt nàng liền trở nên đỏ ửng, gương mặt vốn trắng nõn, bởi vì mặt mũi đỏ này, lập tức liền trở nên giống như quả anh đào trong suốt sáng long lanh, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Thôi được, coi như nàng nhỏ mọn cũng được. Nhưng nàng còn không phải là vì quá quan tâm Trương Hạo Lâm, mới có thể như vậy? Khỉ Tình là so với nàng hiểu chuyện, nàng sau này sẽ học theo Khỉ Tình là được chứ gì?
"Thế nhưng ngươi làm bạn của ta vui, không có nghĩa là ngươi liền có thể vô duyên vô cớ ghen tuông. Ngươi tr·ê·n miệng nói là chấp nhận Khỉ Tình, nhưng trong lòng ngươi đâu có chấp nhận?" Nhìn xem Mộ Dung Lạc Nguyệt như thế, Trương Hạo Lâm liền nhíu mày, rõ ràng có chút không vui nhìn nàng nói.
Hắn bàn tay to cứ đặt ở tr·ê·n vai Mộ Dung Lạc Nguyệt, nhẹ khẽ vuốt vuốt bờ vai trơn bóng của nàng. Bởi vì tr·ê·n thân Mộ Dung Lạc Nguyệt, chỉ mặc một kiện váy ngủ bằng lụa trắng hai dây, dáng người hoàn mỹ của nàng liền lộ ra rõ mồn một.
Điều này làm cho Trương Hạo Lâm không nhịn được, liền thông qua mắt nhìn x·u·y·ê·n tường nhìn dáng người dưới váy ngủ của nàng. Khi thấy dưới áo ngủ ngọn núi tuyết làm hắn huyết mạch sôi trào, thổi qua liền rách da thịt, Trương Hạo Lâm cảm thấy đầu óc mình cũng bắt đầu nóng lên.
Đặc biệt là bởi vì Mộ Dung Lạc Nguyệt đang ngồi, vùng thần bí liền bị che khuất. Mặc dù nhìn không rõ, lại có một loại vẻ đẹp mông lung "không ôm tỳ bà nửa che mặt".
Hắn phát hiện từ khi Mộ Dung Lạc Nguyệt ở cùng hắn, vóc người giống như là càng ngày càng tốt, ngay cả sắc mặt này cũng càng thêm mặt mày như hoa đào. Chẳng lẽ bởi vì mình tu luyện, còn có thể giúp nữ nhân của mình làm đẹp dưỡng nhan sao? Vậy Trương Hạo Lâm hắn chẳng phải là muốn hạnh phúc đến c·h·ế·t?
Cho nên Trương Hạo Lâm liền xúc động, nếu không phải hắn hiện tại tự chủ tốt hơn trước. Chắc chắn lại giống như trước, máu mũi chảy thành sông mất.
Đối với suy nghĩ của Trương Hạo Lâm, Mộ Dung Lạc Nguyệt là không hề hay biết. Nhìn xem hắn nghiêm túc như vậy, nàng nhíu mày thanh tú. Chột dạ nhưng không chịu thừa nhận nói: "Ta nào có? Rõ ràng ở cùng Khỉ Tình tỷ rất tốt, được không? Rõ ràng là chính ngươi trứng gà bới lông tìm vết, còn nói ta không đúng."
Trương Hạo Lâm ở gần nàng như vậy, Mộ Dung Lạc Nguyệt dần dần cảm thấy không thích hợp. Nàng cảm giác tay Trương Hạo Lâm thật nóng, đôi mắt cứ trừng trừng nhìn nàng, làm nàng ngượng ngùng.
Cho nên cảm thấy nguy hiểm Mộ Dung Lạc Nguyệt, liền có chút muốn cách hắn xa một chút. Thừa dịp Trương Hạo Lâm dường như không chú ý, vụng trộm nhích sang bên cạnh.
Trong lòng cũng không nhịn được nghĩ: "Coi như giống như Trương Hạo Lâm nói, nàng không thể trong thời gian ngắn như vậy, từ đầu đến đuôi chấp nhận Khỉ Tình. Nhưng Trương Hạo Lâm cũng không thể lạnh nhạt nàng như vậy, nàng chỉ ở bên cạnh hắn có mấy ngày, làm sao có thể giống như Khỉ Tình, mỗi ngày đều ở cạnh hắn?"
"Còn không thừa nhận có phải hay không? Dám cùng ta khẩu thị tâm phi, xem ta trừng phạt ngươi thế nào!" Vốn ngắm nhìn bộ dạng kiều diễm ướt át của Mộ Dung Lạc Nguyệt, Trương Hạo Lâm liền tâm viên ý mãn.
Cuối cùng vẫn là không nhịn được, trực tiếp vươn tay, ấn Mộ Dung Lạc Nguyệt đang nhanh mồm nhanh miệng đấu võ mồm với hắn xuống giường.
Theo động tác của Trương Hạo Lâm, Mộ Dung Lạc Nguyệt mềm mại yếu đuối, cứ như vậy bị hắn đẩy lên giường. Bởi vì áo ngủ bằng lụa của Mộ Dung Lạc Nguyệt quá mức ôm sát, nàng bị đẩy xuống như vậy.
Áo ngủ liền ôm sát vào thân, lộ ra đường cong lung linh tinh tế. Bởi vì nàng không nghĩ tới Trương Hạo Lâm còn sẽ tới tìm nàng xin lỗi, nàng không mặc nội y. Cho nên ôm sát vào người như thế
Cầu Thanks, cầu đẩy phiếu (Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận