Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 436: Gặp lại hoa khôi cảnh sát

**Chương 436: Gặp lại hoa khôi cảnh sát**
Trương Hạo Lâm ngồi xe, chỉ mất chừng ba bốn phút, liền đến trụ sở cảnh sát huyện Thông Thành. Mấy ngày trước hắn mới đến đây, nên đương nhiên biết rõ tòa nhà nào, văn phòng nào của cục cảnh sát huyện Thành Sơn M.
Sau khi xuống xe, hắn không do dự, cũng không gọi điện thoại cho Nhạc Mi. Hắn trực tiếp tiến vào cục cảnh sát huyện, sau đó đi tìm Nhạc Mi.
Cúp điện thoại của Trương Hạo Lâm, Nhạc Mi rõ ràng còn chưa nghĩ ra biện pháp, làm sao để tránh gặp mặt hắn. Cô đang ở trong phòng làm việc, có chút chân tay luống cuống.
Trương Hạo Lâm đến thật sự rất nhanh, đứng ngay tại cửa phòng làm việc của cô, sau đó cười nói với cô: "Chào cảnh quan Nhạc, mới một hai ngày không gặp, cô lại càng xinh đẹp hơn rồi."
Hôm nay Nhạc Mi mặc một thân đồng phục cảnh sát tiêu chuẩn. Lần đầu tiên đến nhà bọn họ, khi hắn nhìn thấy cô, cũng y hệt như vậy.
Nhạc Mi mặc đồng phục cảnh sát, dáng người mỹ lệ, linh lung tinh tế, còn có một loại khí chất mà người khác không thể bắt chước được, tư thế hiên ngang oai hùng. Điều này khiến Trương Hạo Lâm nhìn mà cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Cho nên hắn liền tựa vào cửa phòng làm việc của Nhạc Mi, miệng lưỡi trơn tru nói chuyện với cô.
Nghe được giọng nói của Trương Hạo Lâm, Nhạc Mi đang quay lưng về phía hắn, rõ ràng giật nảy mình. Cô vội vã quay đầu lại, thần sắc có chút bối rối.
Nhưng khi cô nhìn thấy cặp mắt đen như mực, sáng như ngọc của Trương Hạo Lâm. Nhạc Mi liền cảm thấy tim mình, trong nháy mắt hoàn toàn không khống chế được.
Cho nên sau khi kinh ngạc, cô vội vội vàng vàng, cụp mắt xuống. Cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất, ổn định lại tâm thần, sau đó nói: "Sao ngươi đến nhanh vậy? Tiểu Nguyệt đâu? Không cùng đi với ngươi sao?"
Thấy lần gặp gỡ này với Trương Hạo Lâm là không thể tránh khỏi. Nhạc Mi liền quay đầu lại, tìm kiếm thân ảnh của Mộ Dung Lạc Nguyệt. Ít nhất có Mộ Dung Lạc Nguyệt ở đây, cô sẽ không để tình hình trở nên xấu hổ như vậy.
Dù sao Mộ Dung Lạc Nguyệt ở bên cạnh, cô có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở mình, Trương Hạo Lâm là người của Mộ Dung Lạc Nguyệt. Có ám hiệu vô thức này, Nhạc Mi tin rằng mình có lẽ vẫn có thể khống chế được tình cảm.
Mặc dù từ lần trước gặp Trương Hạo Lâm, hai ngày nay cô ăn ngủ không yên, trong đầu toàn là hình bóng hắn. Nhạc Mi vẫn khó mà tin được, mình lại vì Trương Hạo Lâm mà trở nên không tự chủ như thế.
Cho nên cô không nhịn được, thầm nghĩ trong lòng: "Trương Hạo Lâm rốt cuộc đã cho cô uống thứ ** thuốc gì? Sao lại để cô mất hồn mất vía như thế?"
Chỉ có điều, Nhạc Mi vừa gặp hắn, lại ở đây tìm Mộ Dung Lạc Nguyệt, còn có chút không tập trung. Trương Hạo Lâm liền không nhịn được, khẽ cười.
Sau đó nhìn Nhạc Mi nói: "Hôm nay ta đến một mình, tiểu Nguyệt vì công việc, đã trở về khu vực thành phố rồi. Ban đầu ta định mời cảnh quan Nhạc ăn một bữa cơm, để cảm ơn chuyện cảnh quan Nhạc đã ra tay giúp đỡ trước đó. Không ngờ cảnh quan Nhạc lại gọi điện cho ta đúng lúc này, không biết đây có được coi là tâm hữu linh tê không?"
Trương Hạo Lâm nói như vậy, tựa như đang nói đùa. Thế nhưng hắn lại thu hết vào mắt vẻ ngượng ngùng giữa lông mày của Nhạc Mi, khi hắn nói như vậy.
Trong lòng hắn không nhịn được, oán thầm: "Nhạc Mi, đại hoa khôi cảnh sát quật cường này, đến giờ vẫn không chịu thừa nhận tình cảm nội tâm của mình sao? Sao cô ấy lại bướng bỉnh như vậy? Thích hắn, Trương Hạo Lâm, cũng không phải chuyện gì mất mặt. Thừa nhận không phải tốt hơn sao, sao phải tự giày vò mình?"
Xem ra, mình vẫn phải tiếp tục ra tay mạnh với Nhạc Mi. Nếu không với tính cách này của cô ấy, đoán chừng đợi cô ấy trở lại tỉnh thành, vẫn cứ lừa mình dối người mà thôi.
Chỉ là mình nên dùng phương thức nào, mới khiến cô ấy không cảm thấy phản cảm, mà ngoan ngoãn tiếp nhận hắn đây?
"Không cần cảm ơn ta, nếu không phải vì tiểu Nguyệt muốn ta giúp ngươi, ta mới lười quan tâm đến chuyện của ngươi." Không muốn có quá nhiều liên quan đến Trương Hạo Lâm, Nhạc Mi trực tiếp nói những lời này.
Vừa nói xong, Nhạc Mi liền quay đầu đi, ngồi vào trước bàn làm việc. Hoàn toàn không nhìn Trương Hạo Lâm, giống như sợ chỉ cần liếc hắn một cái, mình sẽ không khống chế nổi bản thân.
Trong lòng cô đang nghĩ: "Cô vẫn nên tranh thủ thời gian, đưa tiền cho Trương Hạo Lâm, sau đó để hắn đi thôi. Tên này, bề ngoài có vẻ nhã nhặn. Nhưng hắn luôn cho cô một cảm giác vô cùng nguy hiểm."
Nghĩ như vậy, Nhạc Mi không hề do dự. Vừa lật tài liệu để trên bàn, vừa hỏi Trương Hạo Lâm: "Tài khoản ngân hàng của ngươi là bao nhiêu? Nói mau cho ta biết, ta bảo bên tài vụ của cục cảnh sát chuyển tiền cho ngươi. Trước đó ở sòng bạc, tổng số tiền đánh bạc của ngươi là hơn 90 vạn, vì ngươi giúp chúng ta bắt được Long Cửu, nên cục cảnh sát muốn thưởng cho ngươi. Tổng cộng chuyển cho ngươi 2 triệu, coi như thưởng cho ngươi vì đã phối hợp với cảnh sát."
Mộ Dung Lạc Nguyệt đã trở về nội thành làm việc, Nhạc Mi cũng đang nghĩ, có phải mình nên sớm quay về cục cảnh sát tỉnh không?
Dù sao Trương Hạo Lâm đối với cô thật sự quá nguy hiểm. Nhạc Mi không có lòng tin, nếu cứ tiếp tục ở lại đây, sẽ không phát sinh chuyện gì với Trương Hạo Lâm.
"Được, cảnh quan Nhạc nói chuyển bao nhiêu thì chuyển bấy nhiêu, ta không có ý kiến." Nghe Nhạc Mi nói vậy, Trương Hạo Lâm vẫn tươi cười nhìn cô, đặc biệt ôn nhu.
Nhưng hắn không nói cho Nhạc Mi biết tài khoản ngân hàng của mình. Mà trực tiếp đi đến trước mặt Nhạc Mi, cúi người, nhìn cô ở khoảng cách gần, mặt mày mang theo ý cười.
Bị hắn nhìn như vậy, Nhạc Mi cảm thấy tim mình đập loạn xạ, hoàn toàn không nghe theo sự khống chế. Cho nên Nhạc Mi có chút tức giận, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Trương Hạo Lâm. Trên khuôn mặt ngũ quan tinh xảo, tràn đầy vẻ không vui.
Cô càng cau mày, đặc biệt không cao hứng nói: "Ngươi nhìn cái gì? Ta hỏi ngươi số thẻ? Nhanh nói cho ta biết, ta chuyển tiền xong, ngươi cũng mau đi đi, được không?"
Trương Hạo Lâm ở trước mặt cô, chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ. Mỗi lần đối mặt với hắn, cô đều cảm thấy tinh thần mệt mỏi, nhưng hắn lại tỏ ra ung dung như không.
Mỗi lần gặp hắn như vậy, Nhạc Mi đều có xúc động muốn đánh cho hắn một trận. Trong lòng cô không nhịn được, tức giận nghĩ: "Dựa vào cái gì mà Trương Hạo Lâm khiến cô rối bời, còn hắn lại như không có chuyện gì?"
Nhạc Mi từ trước đến nay không làm chuyện lỗ vốn. Thế nhưng duy chỉ có trước mặt Trương Hạo Lâm, cô lại chịu thua thiệt lớn như vậy, kết quả lại không có chút sức phản kháng nào.
Trương Hạo Lâm rốt cuộc có năng lực gì, lại có thể khiến Nhạc Mi hoàn toàn không có sức chống cự? Vấn đề này nếu như bị đồng nghiệp hoặc đối thủ của cô nghe được, đoán chừng sẽ cười chê cô, nói cô thật vô dụng. Lại có thể không có chút sức phản kháng nào, rơi vào tay một tên nhà quê.
(Trong thời gian tác phẩm PK, mong mọi người bỏ phiếu đề cử. Xin hãy vote 9-10 điểm để đánh giá chất lượng cuối chương, ủng hộ người dịch. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận