Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 352: Lại hiển lộ thần công uy lực

**Chương 352: Lại Thể Hiện Thần Công Uy Lực**
Ở nơi đó không ngừng lẩm bẩm: "Ta Nhạc Mi cho dù thân thủ có tốt, nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ được mười mấy người. Cùng bọn họ đ·á·n·h nhau một trận, vậy cũng không ảnh hưởng toàn cục. Nhưng trước mắt Trương Hạo Lâm tiểu tử thối này còn ở đây, nếu như nàng đ·á·n·h nhau, vậy làm sao còn có thể phân tâm bảo hộ Trương Hạo Lâm tiểu tử thối này?"
Phải biết, loại người lăn lộn trên hắc đạo như Long Cửu này, khi đối phó với người khác chính là hạng tâm ngoan thủ lạt, tuyệt đối không nương tay. Vạn nhất Trương Hạo Lâm bị bọn họ bắt, chắc chắn là không có kết cục tốt đẹp.
Đến lúc đó, vạn nhất Trương Hạo Lâm có sơ suất gì, nàng lấy cái gì đi ăn nói với Mộ Dung Lạc Nguyệt? Phải biết, chính là nàng đã ép buộc Trương Hạo Lâm, mang theo hắn tới s·ò·n·g· ·b·ạ·c. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, nàng Nhạc Mi chính là người phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Lúc đầu, ngay từ đầu nàng đều đã lên kế hoạch kỹ càng, vạn vô nhất thất. Vậy mà, chỉ vì có Trương Hạo Lâm tiểu tử thối này ở đây, kế hoạch của nàng liền chệch hướng dự định, sai lầm nhiều như vậy?
Bất quá, nghe Nhạc Mi nói vậy, đứng bên cạnh hắn là Trương Hạo Lâm liền nhịn không được bật cười. Mắt thấy đám người của Long Cửu, đang xông về phía hắn, động tác của chúng tại mắt hắn chậm lại vô hạn.
Trương Hạo Lâm chỉ hướng về phía Nhạc Mi, mây trôi nước chảy nói: "Đừng lo lắng, ta tự có biện pháp đối phó bọn họ. Một hồi ngươi liền tránh sang một bên, không nên động thủ, miễn cho bọn họ phát hiện thân phận của ngươi."
Chuyện đ·á·n·h nhau thế này, đương nhiên là nam nhân như Trương Hạo Lâm hắn ra tay là được. Hắn tuyệt đối sẽ không để Nhạc Mi, một nữ nhân như vậy, đi làm những chuyện nguy hiểm.
Mặc kệ trong mắt người khác, Nhạc Mi là nữ cảnh sát lợi hại cỡ nào, nhưng trong mắt hắn Trương Hạo Lâm, nàng cũng chỉ là nữ nhân mà thôi.
Cho nên, nói xong những lời này, Trương Hạo Lâm căn bản không cho Nhạc Mi cơ hội kịp phản ứng. Thân hình hắn lập tức liền tránh ra, nhanh như t·h·iểm điện.
"Cái gì, ngươi..." Hiển nhiên, Nhạc Mi cũng không nghĩ tới, Trương Hạo Lâm lại nói nàng không nên động thủ. Cho nên, nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, nàng vừa định mở miệng. Chỉ bất quá, trong nháy mắt, khi nàng quay đầu lại, liền không thấy được bóng dáng Trương Hạo Lâm.
Mà sau khi rời khỏi bên cạnh Nhạc Mi, Trương Hạo Lâm dùng tốc độ mà người ở đây cơ hồ đều không thể thấy rõ, lượn vòng quanh đám thủ hạ đang xông tới của Long Cửu, trực tiếp vọt tới tung ra một trận quyền cước.
Sức lực dùng thì hung ác, tốc độ thì nhanh chóng, đơn giản là khiến người ta líu lưỡi. Ở nơi mà chúng nhân không nhìn thấy, Trương Hạo Lâm chỉ để lại một mảnh hư ảnh màu vàng, mà những kẻ công kích hắn liền ngã la liệt.
Đợi đến khi Trương Hạo Lâm trở lại chỗ cũ, cục diện mới vừa rồi còn bất lợi cho hắn liền triệt để thay đổi.
Nhìn thấy tình hình này, Trương Hạo Lâm đã sớm đoán những người này không phải đối thủ của hắn, nhịn không được liền nở nụ cười. Sau đó, trong lòng nghĩ: "Lần này hắn động thủ, chắc là đủ chấn nhiếp tên hỗn đản Long Cửu kia rồi. Còn muốn ở trước mặt hắn giở trò lừa đảo, cho rằng Trương Hạo Lâm hắn là quả hồng mềm dễ bóp, dễ k·h·i· ·d·ễ lắm sao?"
Đây là lần đầu tiên, kể từ sau khi Trương Hạo Lâm tu vi tăng lên đến Trúc Cơ kỳ đệ tứ trọng thiên, hắn động thủ với người khác. Hiệu quả này, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy rất hài lòng.
So với ban đầu, khi hắn chỉ dựa vào chút tu vi này, cùng đám khốn kiếp thủ hạ của Lưu Bằng động thủ, thì uy lực lần này lớn hơn rất nhiều.
Xem ra việc hắn tu luyện vẫn là rất có ích, ít nhất hiện tại hắn không những có thể bảo vệ tốt bản thân, mà còn có thể bảo vệ những người hắn muốn bảo vệ.
Nhìn Mộ Dung Lạc Nguyệt đứng bên cạnh, thấy hắn nhanh chóng giải quyết đám người này, biểu hiện kinh ngạc lại bội phục, trong lòng hắn liền càng thêm đắc ý.
Hắn rất thích, việc những nữ nhân ngắm nhìn Trương Hạo Lâm hắn với vẻ mặt sùng bái. Đặc biệt là những nữ nhân vốn đã rất lợi hại như Nhạc Mi, càng làm cho hắn cảm giác vô cùng vui vẻ, nếu như bọn họ sùng bái hắn.
Lúc đầu, đám người Long Cửu đang khí thế bừng bừng phấn chấn, ý đồ muốn thu thập hắn là Trương Hạo Lâm, thoáng cái liền ngã xuống đất, tiếng kêu rên vang vọng.
Đứng ở nơi đó chờ đám thủ hạ thu thập Trương Hạo Lâm, bắt hắn cầu xin tha thứ, Long Cửu còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã thấy người của mình nằm la liệt trên đất.
Cho nên hắn lập tức liền kinh ngạc tột độ, nhìn Trương Hạo Lâm như thể đang nhìn quái vật, miệng lẩm bẩm một cách khó tin: "Trời ạ... Cái này... Cái này..."
Thế nhưng, hắn nói hồi lâu vẫn không thể tìm được lời nói thích hợp để hình dung tâm trạng của mình.
Cho nên, Long Cửu không nhịn được trong lòng âm thầm mắng: "Tiểu tử thối trước mắt này rốt cuộc là loại yêu ma quỷ quái từ đâu tới? Sao tốc độ lại có thể nhanh như vậy?"
Hắn là lão đại, thân thủ của đám thủ hạ thế nào? Hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Làm sao có thể nhanh như vậy, liền bị tiểu tử thối này đánh ngã?
Vả lại, vừa rồi khi tiểu tử thối này động thủ, bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ ràng thì hắn đã kết thúc chiến đấu. Chuyện này đâu giống như một người bình thường có thể làm?
Nếu như không phải bởi vì đang là ban ngày, bọn họ thật sự muốn hoài nghi: Hết thảy những gì mình vừa thấy có phải là gặp quỷ hay không?
Nhìn Long Cửu, vì hành động của hắn mà sắc mặt có chút biến dạng, Trương Hạo Lâm vẫn lạnh lùng, không chút khách khí nhìn hắn nói: "Thế nào, Long Cửu? Ngươi bây giờ còn muốn thiên vị gã đàn ông gầy gò này sao? Trương Hạo Lâm ta hôm nay đến đây, không phải là muốn gây chuyện. Ta chỉ muốn lấy đi những thứ thuộc về ta, nhưng nếu như ngươi nhất định không nói đạo lý làm ẩu, thì Trương Hạo Lâm ta cũng tuyệt đối không thể chịu thiệt!"
Lúc ban đầu, còn tưởng rằng Trương Hạo Lâm là kẻ dễ bắt nạt, đám khách chơi bài tại hiện trường, khi tận mắt chứng kiến tất cả những chuyện vừa xảy ra, bọn họ liền biết, trước đó bọn họ đã quá xem thường tiểu tử thối đột nhiên xuất hiện này.
Lại nghe Trương Hạo Lâm nói những lời này, bọn họ liền biết lần này Long Cửu thật sự là đá phải xương cứng. Cho nên, nghe Trương Hạo Lâm nói như vậy, bọn họ từng người hoàn toàn không dám xen miệng vào.
Chỉ đứng tại chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoàn toàn không dám mở miệng, vì lo lắng sẽ rước họa vào thân.
Trong lòng không nhịn được, vì gã đàn ông gầy gò ngay từ đầu đánh cuộc với Trương Hạo Lâm, muốn chiếm tiện nghi của hắn, mà lau mồ hôi: "Xem ra lần này gã đàn ông gầy gò kia rơi xuống hố rồi. Long Cửu đều không gánh nổi hắn, hắn chỉ có thể tự cầu phúc a."
Nhìn thấy nhiều thủ hạ của mình như vậy, xông lên đối phó tiểu tử thối Trương Hạo Lâm, mà đều bị hắn trong nháy mắt đánh cho nằm rạp xuống đất, nằm trên mặt đất ôm chân, ôm đầu, không ngừng lăn lộn kêu rên.
Long Cửu liền biết, mình hôm nay nếu như muốn cứng đối cứng với tên tiểu tử này, là không chiếm được lợi lộc gì.
Vừa nghe Trương Hạo Lâm nói như vậy, Long Cửu hoàn toàn bị khí thế uy phong của Trương Hạo Lâm áp đảo, dù sắc mặt vô cùng khó coi, vẫn cười gượng nói: "Được, nể mặt thân thủ của ngươi không tệ, hôm nay ta sẽ nể mặt ngươi. Mặc kệ ngươi có giở trò trên bàn như lời khách hàng cũ này của ta nói hay không. Hôm nay xem như ngươi thắng, số tiền mấy trăm ngàn này ngươi có thể mang đi. Nhưng mà..."
(Xin hãy vote 9-10 điểm đ·á·n·h giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận