Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 70: Phách lối tiểu nông dân

**Chương 70: Nông dân phách lối**
Trương Bất Suất cảm thấy mặt mũi này bằng bất cứ giá nào cũng không thể để mất, giống như nhiều năm trước khi hắn còn nhỏ, ba hắn từng nói. Muốn người khác tôn trọng ngươi, ngươi phải thể hiện khí thế áp đảo gấp nhiều lần so với họ! Cho nên, dù việc trực tiếp động thủ với Trương Hạo Lâm có phần đường đột, Trương Bất Suất, kẻ đã quen thói ngang ngược, cũng không hề cảm thấy mình có gì sai trái!
Chỉ có điều, với chút tài mọn của Trương Bất Suất, làm sao hắn có thể là đối thủ của Trương Hạo Lâm.
Nắm đấm của hắn vung tới, nhìn trong mắt Trương Hạo Lâm chẳng khác nào động tác quay chậm, hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu liền đã tránh được. Vả lại, Trương Bất Suất suốt ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, nắm đấm mềm nhũn, nhìn qua đã chẳng có chút lực đạo nào, còn muốn cùng Trương Hạo Lâm hắn đọ sức? Đúng là không biết tự lượng sức mình!
Cho nên, ngay lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Trương Hạo Lâm liền trực tiếp vươn tay nắm lấy nắm đấm của Trương Bất Suất.
Sau đó, trở tay vặn ngược, quét chân một cái, trực tiếp ép kẻ vừa nãy còn đứng trước mặt hắn ngang ngược là Trương Bất Suất xuống mặt đất. Hai tay hắn bị phản lại sau lưng, chẳng khác nào cảnh sát bắt tội phạm.
"Thế nào? Giờ thì ai mới là kẻ khiến ai đến mẹ cũng không nhận ra? Trương Bất Suất, ngươi đừng tưởng rằng ngươi ỷ vào việc mình là con trai của trưởng thôn, thì mọi người đều phải sợ ngươi, kính ngươi. Chỉ cần là những chuyện xấu xa bỉ ổi mà ngươi đã làm, ngươi có tin ta tập hợp hết tất cả bà con lối xóm trong mười dặm tám thôn này lại, làm cho ngươi một đơn tố cáo hàng trăm chữ ký không?" Trương Hạo Lâm ngăn chặn hành vi bạo lực này của hắn rồi nói.
Trương Bất Suất, tên tạp nham này, thật sự là quá đáng ghét, Trương Hạo Lâm trực tiếp dùng một chân ép hắn xuống mặt đất, cả người hắn liền không thể nhúc nhích. Cùng lúc đó, hắc khí bên trong cơ thể Trương Hạo Lâm cũng theo chân hắn không ngừng truyền đến trên thân Trương Bất Suất.
Nếu Trương thôn trưởng đã tự cho mình là đúng, nhất định phải ép Trương Hạo Lâm hắn vào đường cùng, vậy thì hắn hiện tại cũng không cần thiết phải khách khí với bọn họ. Muốn chơi chết hắn Trương Hạo Lâm, vậy thì hắn trước hết để nhà bọn họ chết một người cho biết mùi! Thật sự coi chính mình ở Trương gia thôn này có thể một tay che trời, không ai dám trêu chọc có phải hay không?
"A, a, đau, đau chết mất. Trương Hạo Lâm, ngươi cái thằng nhãi con, a, mau thả ta ra!" Bị Trương Hạo Lâm đè ép như vậy, toàn thân đau nhức, Trương Bất Suất không ngừng kêu lớn.
Hắn thật sự không hiểu, Trương Hạo Lâm, tên mọt sách này, vì cái gì đánh người lại đau như vậy? Hắn đây đã là lần thứ ba bị Trương Hạo Lâm đánh, mỗi lần một đau hơn.
Vả lại, Trương Hạo Lâm dùng chân ép hắn trên thân, sao lại nặng như vậy? Hắn hiện tại liền cảm thấy trên thân mình, giống như có vô số cây kim đang đâm vậy, mồ hôi lạnh không ngừng từ lỗ chân lông tuôn ra.
Bởi vì động tác của Trương Hạo Lâm quá nhanh, người ở hiện trường căn bản không kịp nhìn thấy động tác của hắn, Trương Bất Suất liền đã bị hắn ép phải quỳ rạp trên mặt đất. Hoàn toàn không ngờ rằng, tại Trương gia thôn nhỏ bé này, lại có một người trẻ tuổi với động tác nhanh nhẹn như vậy, không chỉ là những quan viên trên trấn kia, ngay cả những thôn dân Trương gia thôn từ nhỏ đã nhìn Trương Hạo Lâm lớn lên, cũng đều không thể tin nổi mà nhìn hắn.
Trước đó, bọn họ đã từng nghe nói Trương Hạo Lâm đã đánh Trương Bất Suất một trận nhừ tử, tuy rằng bọn họ cảm thấy sự thật có thể không nghiêm trọng như lời trưởng thôn nói.
Dù sao, Trương Hạo Lâm vẫn còn là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, còn chưa kịp phân công công việc, vào thời điểm mấu chốt này, làm sao hắn dám đắc tội thổ bá vương như Trương thôn trưởng chứ? Cho nên, chuyện hắn đánh Trương Bất Suất, có lẽ chỉ là vợ chồng thôn trưởng nói ngoa mà thôi.
Thế nhưng là, khi bọn họ thật sự chứng kiến cảnh tượng trước mắt, tận mắt thấy Trương Hạo Lâm không chút nương tay, đánh cho Trương Bất Suất kêu la thảm thiết. Bọn họ mới hiểu được, lá gan của Trương Hạo Lâm này là lớn thật nha.
Tuy rằng bề ngoài bọn họ có chút hoảng sợ, nhưng trong lòng lại vô cùng bội phục Trương Hạo Lâm, thầm kêu sảng khoái: "Mẹ nó, trước giờ ở Trương gia thôn chỉ có Trương Bất Suất đánh người khác, đã bao giờ có ai dám đánh hắn? Giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng có người dám ra tay với Trương Bất Suất, đây không phải là đại khoái nhân tâm thì là gì?"
Trương Hạo Lâm đánh Trương Bất Suất, những thôn dân trước mắt cùng Trương Hạo Lâm đều cảm thấy hả hê trong lòng.
Nhưng là, vợ của trưởng thôn thấy con trai mình bị Trương Hạo Lâm ép xuống đất, lớn tiếng kêu gào thảm thiết, bà ta lập tức nổi giận.
Vội vội vàng vàng xông lên định khóc lóc om sòm, miệng còn không ngừng hô to: "Trương Hạo Lâm, cái đồ trời đánh thánh vật nhà ngươi muốn làm gì? Giữa ban ngày ban mặt, ngươi lại dám công khai đánh người? Loại người như ngươi mà cũng đòi phân phối công việc, phân phối cái mả mẹ ngươi ấy! Ta cho ngươi biết, đừng có mà mơ mộng hão huyền!"
Ý tứ của vợ Trương thôn trưởng ai cũng nghe rõ, lúc này đối với Trương Hạo Lâm quan trọng nhất, không gì khác ngoài việc phân phối công việc. Trương Hạo Lâm dám trước mặt bọn họ đánh Trương Bất Suất, Trương thôn trưởng khẳng định sẽ giở trò sau lưng. Cho nên, Trương Hạo Lâm đây tuy hả được cơn giận nhất thời, nhưng công việc khẳng định là tan thành mây khói!
Tất cả mọi người đều vì Trương Hạo Lâm mà lo lắng, nhưng bọn họ lại không biết, Trương Hạo Lâm làm như vậy là cố ý chọc giận Trương thôn trưởng cùng vợ của Trương thôn trưởng. Hắn chính là muốn để cho những quan viên trên trấn kia nhìn xem, nhà Trương thôn trưởng ở Trương gia thôn rốt cuộc là ngang ngược đến mức nào.
Trương Bất Suất ra tay trước, hắn chẳng qua chỉ là tự vệ mà thôi, vợ của thôn trưởng lại dẫn đầu khóc lóc om sòm, còn dùng việc công tác của hắn để uy hiếp hắn. Chỉ cần những quan viên trên trấn không phải là đầu óc có vấn đề, khẳng định đều có thể nhìn ra rõ ràng ngọn nguồn câu chuyện.
Cho nên Trương Hạo Lâm căn bản không cho người nhà họ Trương cơ hội phản ứng, lại tiếp tục kích động vợ Trương thôn trưởng. Đầu tiên là dùng sức đầu gối lên lưng Trương Bất Suất, khiến cho Trương Bất Suất phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.
Sau đó lại cực kỳ đắc ý nhìn vợ của trưởng thôn nói: "Ta là sinh viên tốt nghiệp đại học đường đường chính chính, trường học và chính phủ đều đã đồng ý phân cho ta công việc, người nhà họ Trương các người có tư cách gì nhúng tay? Huống hồ, ta chỉ là tự vệ mà thôi, lúc con trai nhà ngươi đánh ta, ngươi không nhìn thấy sao? Các người làm quan cũng không nhìn thấy sao? Mắt của bách tính mù hết rồi sao?"
Vừa nói lời này, Trương Hạo Lâm lại đổi giọng. Nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn vợ trưởng thôn, giọng điệu âm trầm nói: "Còn nữa, ta bây giờ trịnh trọng cảnh cáo ngươi một lần, sau này không được phép mắng cha mẹ ta! Nếu không, con trai ngươi cứ chọc ta một lần, ta liền đánh hắn một lần, đánh cho hắn tàn phế thì thôi, tự vệ phản kích, có lỡ tay đánh tàn phế cũng không có tội, lão công ngươi là quan chức, hẳn là biết rõ điểm này a!"
"Ngươi..." Không ngờ Trương Hạo Lâm, tên tiểu tử thúi này, lại phách lối như thế, vợ trưởng thôn lại càng không chịu nổi. Từ trước đến nay luôn được mọi người tâng bốc, xem mình như Bồ Tát, vợ của thôn trưởng lập tức liền gào to hơn.
"Ngươi là sinh viên thì sao? Chỉ cần lão đầu tử nhà ta không đồng ý, ngươi muốn được phân việc thì cứ nằm mơ đi! Vả lại ta cho ngươi biết, trên trấn kia đã có người để ý đến ngươi, trong vài phút đồng hồ sẽ khiến cho công việc của ngươi bất thành, để ngươi không tìm được việc làm..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận