Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 46: Mỹ nữ tiểu hộ sĩ điện thoại tới

**Chương 46: Cuộc gọi từ mỹ nữ y tá**
Đường đường là một thôn trưởng, con trai bảo bối của ta hết lần này đến lần khác bị cùng một người đ·á·n·h, Trương thôn trưởng cảm thấy mặt mũi mình thật sự không thể nào nhịn được nữa. Việc này nếu truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu người sẽ sau lưng mà cười nhạo!
"Cha, con đã bị tên ranh Trương Hạo Lâm đ·á·n·h thành bộ dạng này, sao cha còn mắng con chứ?" Không hiểu vì sao Trương Hạo Lâm đ·á·n·h người lại đau đến thế, Trương Bất Suất nghe thấy cha mình nói, lập tức không la lối nữa. Ôm đầu, vô cùng đáng thương nhìn cha mình.
"Cha, cha không định lần này bỏ qua cho tên ranh con Trương Hạo Lâm đó chứ? Vậy mặt mũi nhà chúng ta biết để vào đâu?"
Thấy cha mình kéo khuôn mặt ủ rũ không vui, cảm thấy không ổn, Trương Bất Suất liền lập tức ngồi dậy. Hắn không tin, nhà hắn luôn luôn ở Trương gia thôn này áp đặt mọi người, lần này làm sao có thể cứ vậy mà để Trương Hạo Lâm tên tiểu t·ử thúi này k·h·i· ·d·ễ? Coi như hắn nuốt được cục tức này, cha hắn - cái người thôn trưởng có tiếng tăm trong vùng này - lẽ nào có thể nuốt xuống?
Không chỉ Trương Bất Suất nghĩ vậy, ngay cả mẹ Trương Bất Suất khi nghe con trai nói, cũng cảm thấy rất có lý, nhìn cha hắn nói: "Đúng đó, cha nó à, lần này Trương Hạo Lâm tên nhóc con mất dạy đó quá láo xược, chúng ta nhất định phải cho hắn biết tay, nếu không, sau này chúng ta làm sao ngẩng mặt lên được?"
Chỉ nghe Trương Bất Suất và mẹ hắn không ngừng ồn ào bên tai, vốn đã bực bội, Trương thôn trưởng đặc biệt không vui liếc họ một cái, nhíu mày nói: "Các ngươi cho là chỉ các ngươi mới biết không nên nuốt cục tức này thôi à? Chẳng lẽ ta không biết sao?"
Ban đầu, nghe theo chỉ thị của mấy người ở tr·ê·n trấn, Trương thôn trưởng cũng không định bỏ qua cho nhà Trương Hạo Lâm. Tên tiểu t·ử này làm việc, khẳng định là phải tìm cách quấy rối.
Nhưng mà việc bán sầu riêng, hắn đã mở miệng, thì nhất định phải làm cho được. Lần này nếu như không thể đè đầu cưỡi cổ Trương Hạo Lâm được, thì chuyện như vậy sẽ còn lặp đi lặp lại!
Chỉ là vừa nghĩ tới sáng nay Trương Hạo Lâm ở trước mặt hắn không chịu thua, còn Trương lão đầu mang theo hắn đến mà hắn không nói một lời, Trương thôn trưởng bất giác cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Trương Hạo Lâm tiểu t·ử này to gan lớn mật như vậy, dám chạy tới nhà bọn hắn đ·á·n·h Trương Bất Suất, theo lý thuyết không thể nào là sợ hắn mà không mở miệng, nhất định là có âm mưu gì, dù sao cũng là một sinh viên đại học, đi ra thành phố lớn rồi, không dễ dàng đối phó vậy đâu.
Cho nên, Trương thôn trưởng cảm thấy nhất định tên tiểu t·ử thúi này đang có ý đồ gì. Tiểu t·ử này dù sao cũng ra thành phố lớn học hành, so với đám nhóc con chưa từng trải ở n·ô·ng thôn thì chắc chắn có chút bản lĩnh. Sau này, hắn muốn đối phó vẫn phải cẩn thận chút, tránh rơi vào bẫy của tên tiểu t·ử thúi này!
"Vậy cha định làm thế nào? Cha xem con trong khoảng thời gian này không dám ra khỏi cửa, mỗi lần đi ra ngoài, đám tiểu t·ử thúi kia lại cười con!" Chỉ cần nghĩ đến việc này, Trương Bất Suất đã cảm thấy nhục nhã.
Hắn dù sao cũng là con trai thôn trưởng, ra ngoài đường ai mà không nể mặt? Nhưng lần này lại bị Trương Hạo Lâm tên tiểu t·ử thúi kia cho một vố.
Thấy Trương Bất Suất gấp gáp như thế, có lẽ là muốn nghe hắn đối phó Trương Hạo Lâm ra sao, mà bản thân chưa nghĩ ra kế, Trương thôn trưởng liền thấy phiền hắn: "Hỏi hỏi hỏi, một ngày ngươi chỉ biết hỏi ta, bản thân ngươi không có đầu óc suy nghĩ sao? Lớn từng này rồi, không biết giúp cha ngươi giải quyết bớt phiền muộn, chỉ biết gây thêm chuyện!"
Lườm Trương Bất Suất một cái, Trương thôn trưởng đặc biệt không vui, chắp tay sau lưng. Vừa đi ra ngoài vừa cau mày, suy nghĩ kế sách.
"Mẹ, mẹ nhìn cha kìa!" Trương thôn trưởng cứ thế đi mất, Trương Bất Suất liền không vui, kéo mẹ mình nũng nịu.
Ngược lại, mẹ Trương Bất Suất lại đặc biệt đau lòng, nhìn trán con trai, rồi an ủi: "Được rồi, Bất Suất, cha con nhất định sẽ cho con hả giận, con cũng đừng làm phiền cha con!"
Nói cho cùng, Trương Hạo Lâm là sinh viên duy nhất của Trương gia thôn, trong vùng này ai cũng biết. Muốn đối phó hắn, chắc chắn phải suy tính kĩ.
Chứ không thì, nhà lão già đó sẽ không nuốt giận nhiều ngày như thế.
Nghe mẹ mình nói vậy, Trương Bất Suất liền cười. Dù sao, hắn đã hạ quyết tâm, lần này nhất định phải khiến Trương Hạo Lâm cúi đầu nhận sai mới thôi!
Cái vùng mười dặm tám thôn này, ai dám gây sự với Trương Bất Suất hắn? Lần này coi như 'g·iết gà dọa khỉ', xem sau này ai còn dám gây sự với hắn!
Một nhà Trương thôn trưởng đang bàn tính cách chỉnh Trương Hạo Lâm, còn Trương Hạo Lâm sau khi về nhà, phụ thân hắn liền ngồi xổm dưới mái hiên, rít từng hơi t·h·u·ố·c, bộ dạng vô cùng buồn rầu.
Mẫu thân Trương Hạo Lâm biết chuyện đi nhà trưởng thôn không giải quyết được êm xuôi, nên cha hắn mới rầu rĩ thế. Bà là một phụ nữ nông thôn chất phác, cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đem con gà mái và sầu riêng mà Trương Hạo Lâm mang về thả lại chỗ cũ. Rồi bà cũng trở về nhà, thở dài lau nước mắt, lo người trưởng thôn kia sẽ làm khó dễ cho con trai bà.
Phụ thân và mẫu thân Trương Hạo Lâm đều vì chuyện này mà lo lắng vô cùng, không biết phải làm sao để lấp cái lỗ hổng của Trương thôn trưởng, không làm ảnh hưởng đến việc phân công việc cho Trương Hạo Lâm.
Sau khi trở về, Trương Hạo Lâm liền một mạch vào phòng, bắt đầu xem video mình đăng tải trước đó. Khoảng cách từ lúc video được đăng lên mạng, trước sau không quá mấy tiếng đồng hồ. Thế mà lượt xem đã đạt đến hàng vạn, lượt click cũng rất cao, bình luận càng nhiều vô số kể.
Xem ra việc đăng video này lên mạng quả nhiên gây được tiếng vang không nhỏ. Trương Hạo Lâm lại thêm vào một đoạn ghi âm ngay trong bài đăng đó.
Đây chính là đoạn ghi lại lúc bọn họ tới nhà Trương thôn trưởng, ghi lại những lời thôn trưởng nói. Lần này có những video hay ghi âm này, Trương thôn trưởng dù "thâm uyên" cỡ nào, không c·hết cũng phải lột da!
Ngay lúc Trương Hạo Lâm đang nghĩ vậy, cảm thấy mình sắp được mở mày mở mặt, thì điện thoại vừa mới truyền tải xong đoạn ghi âm, liền chấn động. Gương mặt xinh đẹp của Mộ Dung Lạc Nguyệt lập tức xuất hiện trên màn hình.
Không ngờ vào lúc này, tiểu mỹ nhân kia lại gọi điện cho hắn. Trương Hạo Lâm liền nhấc máy, mặt mày tươi tắn nói: "Sao vậy, Mộ Dung đại mỹ nữ, sao lại nỡ gọi điện cho ta thế?"
"Hừ, còn không biết xấu hổ nói ta, ngươi về lâu như vậy mà không gọi cho ta!" Nghe thấy giọng Trương Hạo Lâm, Mộ Dung Lạc Nguyệt ở đầu dây bên kia không vui phản bác. Chỉ là, dù phản bác, giọng nói của nàng vẫn mang chút hồn nhiên, khiến Trương Hạo Lâm nghe mà toàn thân mềm nhũn.
Mộ Dung Lạc Nguyệt nói cũng đúng, mấy ngày nay hắn bận bán sầu riêng, thỉnh thoảng còn phải đến Khỉ Tình một chuyến, quá bận rộn nên không để ý đến người y tá tiểu mỹ nữ này.
Nên Trương Hạo Lâm vội vàng nói: "Này, không phải gần đây ta gặp chút chuyện sao? Nên không rảnh. Đừng giận ta mà, tiểu t·h·i·ê·n sứ áo trắng xinh đẹp lại khéo hiểu lòng người làm sao lại giận ta, đúng không, tiểu mỹ nhân của ta!"
Lúc đầu, hắn còn muốn nói 't·h·iện Giải Nhân Y tiểu t·h·i·ê·n sứ', nhưng nghĩ đến việc nàng sắp đến đây, đến lúc đó hắn sẽ từ từ c·ở·i quần áo nàng là được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận