Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 319: Tình ý đồ đến hướng

**Chương 319: Tình ý lộ rõ**
Nếu không ăn gì mà đã vội đến huyện thành, Trương Hạo Lâm cảm thấy, mình chắc chắn sẽ đói lả mất. Phải biết từ thị trấn nhỏ, ngồi xe đến huyện thành cũng phải mất hơn một giờ.
"Được thôi, vậy chúng ta đi tìm quán nào đó ăn trước đã. Dù sao ta cũng hơi đói bụng, đi thôi." Nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, Mộ Dung Lạc Nguyệt cũng không có ý kiến gì khác.
Nàng vẫn dịu dàng như vậy, khoác tay hắn, vừa nói vừa cười ngọt ngào nhìn hắn.
Hiện tại nàng đã hiểu, vì sao Khỉ Tình lại đối xử với gã "đầu gỗ" nhà mình, dịu dàng như nước đến vậy.
"Đầu gỗ" nhà nàng không chỉ có tướng mạo tuấn tú, còn vô cùng có mị lực của một người đàn ông. Ngay cả dáng vẻ tràn đầy tự tin kia, cũng toát ra mị lực bốn phía.
Đàn ông thời nay, nếu không phải loại không có chí lớn, chẳng ra gì, thì cũng là loại khoác lác, tục tĩu khiến người ta chán ghét.
Nhưng "đầu gỗ" nhà nàng lại không giống vậy, hắn không giống những gã đàn ông khoác lác, vênh váo tận trời. Hắn chỉ yên lặng làm việc của mình, sau đó khiến người khác phải lau mắt mà nhìn.
Hơn nữa, trên người Trương Hạo Lâm luôn toát ra khí chất ôn nhuận của người đọc sách. Mộ Dung Lạc Nguyệt càng nhìn, càng không thể kìm lòng yêu.
Với người có ánh mắt cao như Mộ Dung Lạc Nguyệt mà còn bị Trương Hạo Lâm bắt lấy, huống chi là Khỉ Tình, một cô gái n·ô·ng thôn từ nhỏ s·ố·n·g ở n·ô·ng thôn, chưa từng trải sự đời?
"Được." Trông thấy Mộ Dung Lạc Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy tình ý, Trương Hạo Lâm liền cười, trực tiếp vươn tay ôm vai Mộ Dung Lạc Nguyệt. Sau đó cùng nàng rời khỏi nhà kho của Trần lão bản.
Bởi vì thời gian còn sớm nên người trên thị trấn không nhiều lắm. Trương Hạo Lâm và Mộ Dung Lạc Nguyệt đi bộ khoảng vài phút thì đến một quán ăn nhỏ đã mở cửa.
Dù thời gian còn sớm, quán ăn này đã mở cửa. Trong đại sảnh của quán, chỉ bày có bốn, năm chiếc bàn giản dị.
Có lẽ vì còn quá sớm nên thực khách trong quán không nhiều, chỉ có bốn, năm người ngồi rải rác.
Thấy vậy, Trương Hạo Lâm cũng không nói gì. Chỉ kéo tay Mộ Dung Lạc Nguyệt, tiến vào quán ăn. Sau đó chọn một chiếc bàn tương đối sạch sẽ rồi ngồi xuống.
"Hai vị muốn dùng gì ạ? Ở đây chúng tôi có bánh bao mới ra lò, thiêu mạch, quẩy, sữa đậu nành và mì sợi." Trương Hạo Lâm và Mộ Dung Lạc Nguyệt vừa bước vào, lão bản quán ăn nhỏ liền vội vàng đi tới.
Vừa dùng khăn lau bàn, vừa cười nói với họ.
Bởi vì nơi này quá nhỏ bé, nên những người làm ăn đều dựa vào hương vị và sự nhiệt tình để thu hút khách. Trông thấy nụ cười rạng rỡ của lão bản, Trương Hạo Lâm cũng không nói gì thêm, chỉ nói với hắn:
"Vậy mỗi thứ mang lên hai phần, nếu chúng ta thấy ngon miệng thì sẽ gọi thêm." Đói bụng cả đêm, Trương Hạo Lâm đã sớm bụng kêu òng ọc.
Cho nên, hắn chỉ muốn có thật nhiều đồ ăn, sau đó ăn ngấu nghiến một trận. Mặc dù hắn biết, đồ ăn trong quán nhỏ này, chắc chắn không thể ngon bằng đồ ăn ở nhà.
Nhưng đã ra ngoài, hắn không thể đòi hỏi quá nhiều. Chỉ cần nhét đầy cái dạ dày, không để mình bị đói là được.
"Vâng vâng vâng, vậy hai vị xin chờ một chút, tôi đi chuẩn bị ngay." Nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, lão bản cười, rồi không nói gì thêm, trực tiếp xoay người đi vào phòng bếp nhỏ phía sau quán ăn.
Đợi lão bản đi, Trương Hạo Lâm mới đưa mắt nhìn Mộ Dung Lạc Nguyệt, người từ lúc ngồi xuống vẫn luôn nhìn xung quanh, rõ ràng có chút không quen.
Nhìn chiếc váy trên người Mộ Dung Lạc Nguyệt, Trương Hạo Lâm không cần nghĩ cũng biết đây là hàng hiệu. Với gia cảnh của Mộ Dung Lạc Nguyệt, nàng chắc chắn sẽ không bạc đãi bản thân. Huống chi ngay cả những cô gái bình thường, khi chưng diện cũng đã chịu chi, huống hồ là Mộ Dung Lạc Nguyệt.
Cho nên hiện tại năng lực của mình còn có hạn, lại để Mộ Dung Lạc Nguyệt đi theo hắn đến một quán ăn nhỏ ven đường thế này để ăn sáng. Trương Hạo Lâm mặc dù không thấy khó chịu, cũng biết tình hình này không duy trì được bao lâu.
Nhưng trong lòng vẫn có chút tư vị là lạ.
Lão bản quán ăn nhỏ này làm việc thật sự rất nhanh. Trương Hạo Lâm và Mộ Dung Lạc Nguyệt ngồi xuống chưa được năm, sáu phút thì hắn đã bưng những món Trương Hạo Lâm gọi đến trước mặt họ.
"Nhìn có vẻ không tệ, chúng ta ăn đi." Thấy đồ ăn được mang ra, Mộ Dung Lạc Nguyệt cũng không làm ra vẻ tiểu thư đài các mà không động đũa.
Mà đặc biệt nể mặt Trương Hạo Lâm, vừa cười nói vừa cầm đũa lên, chuẩn bị ăn.
Nói thật từ nhỏ đến lớn, Mộ Dung Lạc Nguyệt chưa từng ăn bất cứ thứ gì ở những quán ăn nhỏ thế này. Cho nên ban đầu, nàng có chút bài xích với hoàn cảnh kém của quán ăn.
Nhưng nghĩ lại, thấy Trương Hạo Lâm không ngại, nàng lại không cảm thấy có gì. Dù sao Trương Hạo Lâm có thể ăn, Mộ Dung Lạc Nguyệt nàng sao lại không thể?
Tóm lại, nàng thật tâm thật ý muốn đi theo Trương Hạo Lâm. Sau này đừng nói là ăn ở quán ven đường, cho dù là ăn cám, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Dù sao, khi yêu một người, đâu cần phải so đo nhiều như vậy? Nàng tin tưởng về sau, Trương Hạo Lâm sẽ cho nàng cuộc s·ố·n·g tốt. Cho nên, tất cả những điều này chỉ là tạm thời, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp.
Thấy Mộ Dung Lạc Nguyệt như con mèo nhỏ ham ăn, không hề chê bai mà ăn sáng ở quán ăn nhỏ này.
Cho nên tâm trạng vừa rồi còn có chút kỳ quái của Trương Hạo Lâm, lập tức liền vui vẻ. Hắn trực tiếp gắp một cái thiêu mạch bỏ vào bát của Mộ Dung Lạc Nguyệt, rồi nói: "Đến, ăn cái này đi, khi còn bé, ta đến thị trấn, lần nào cũng muốn ăn món này."
Quán này tuy nhỏ, nhưng đã có lịch sử mấy chục năm, Trương Hạo Lâm khi còn bé, mỗi lần theo cha mẹ đến thị trấn, lúc thèm ăn, cha mẹ Trương Hạo Lâm dù nghèo đến đâu, cũng cố gắng dành dụm tiền, mua cho Trương Hạo Lâm một cái.
Cho nên đối với Trương Hạo Lâm, những món ăn ở đây, chính là hương vị của tuổi thơ.
"Ân, vậy ta chắc chắn cũng sẽ thích, ngươi cũng ăn đi." Nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, Mộ Dung Lạc Nguyệt cũng cười.
Nàng cầm đũa, gắp cho Trương Hạo Lâm một cái. Cười ngọt ngào với hắn, sau đó cúi đầu xuống, bắt đầu ăn món Trương Hạo Lâm gắp cho.
Chỉ là, ăn rồi cảm thấy mùi vị không tệ, Mộ Dung Lạc Nguyệt liền bắt đầu ăn liên tục.
Trong lúc ăn, nàng vẫn không nhịn được lén ngẩng đầu, liếc trộm Trương Hạo Lâm đang ăn ngấu nghiến ở đối diện.
Đọc sách đừng quên bỏ phiếu hoặc là khen thưởng (Xin hãy vote 9-10 điểm đ·á·n·h giá chất lượng cuối chương ủng hộ người dịch. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận