Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 161: Cực phẩm bên trong tiểu hộ sĩ

**Chương 161: Cực phẩm trong giới y tá**
Những cô gái trong thành phố này không giống như mấy cô nương thôn quê bọn họ suốt ngày dầm mưa dãi nắng, làn da chỉ cần thổi qua là hỏng.
Tuy không đảm đang, hiền lành như mấy cô gái ở nông thôn, nhưng mà xinh đẹp, hẳn là sờ vào rất dễ chịu. Hắn, Trương Học Hữu, bao giờ mới có số hưởng như Trương Hạo Lâm, tìm được một cô vợ trẻ như vậy?
Không cần phải xinh đẹp như Lạc Nguyệt, chỉ cần ưa nhìn là được, hoặc là dáng người đủ nóng bỏng cũng được. Đêm xuống tắt đèn, heo mẹ cũng có thể hóa thành nữ thần, các ngươi có thấy vậy không.
Nghe thấy tiếng than thở của Trương Học Hữu đang đứng trong sân, Trương Hạo Lâm vừa quay đầu đóng cửa, vừa không nhịn được liếc hắn một cái, nói: "Tay chân tất nhiên quan trọng, nhưng quần áo cũng rất quan trọng, ta Trương Hạo Lâm không thích cởi truồng chạy rông!"
Nói xong, Trương Hạo Lâm liền lập tức đóng cửa phòng của Mộ Dung Lạc Nguyệt, nhốt gương mặt u oán của Trương Học Hữu ở ngoài cửa.
"Xì, Trương Hạo Lâm, ta đã nhìn lầm ngươi, đồ tiểu tử thối nhà ngươi!" Nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, Trương Học Hữu, người vừa rồi không được nhìn thấy Mộ Dung Lạc Nguyệt, liếc nhìn gian phòng của Mộ Dung Lạc Nguyệt, nơi có cái cửa sổ đóng chặt, không cam lòng, muốn nhìn xem có phải nàng đang thay quần áo hay không.
P·h·át hiện không nhìn thấy gì, hắn mới từ bỏ ý định, xoay người đi phòng bếp nhà Trương Hạo Lâm, giúp mẫu thân Trương Hạo Lâm chuẩn bị bữa sáng.
Sáng sớm đột nhiên bị Trương Hạo Lâm kéo về phòng, Mộ Dung Lạc Nguyệt nghe được hắn cùng bạn thân đối thoại như vậy, lập tức không nhịn được, phì cười một tiếng.
Nhìn Trương Hạo Lâm hỏi: "Đồ đần, máu ghen của ngươi lớn quá nhỉ. Hôm nay nhà ngươi không phải còn muốn tìm c·ô·ng nhân tới đóng nhà kho sao? Ngươi sẽ không tính toán nhốt ta trong phòng cả ngày, không cho ta ra ngoài chứ?"
Trước mắt không có p·h·át hiện ra điều gì không hợp lý, Mộ Dung Lạc Nguyệt đối với phản ứng kỳ quái này của Trương Hạo Lâm cảm thấy rất nghi hoặc. Nàng chưa từng thấy qua Trương Hạo Lâm ghen tuông như vậy, thật là đáng yêu.
Nhớ lại ban đầu nàng còn đang hoài nghi Trương Hạo Lâm có phải không thích mình, nàng liền cảm thấy mình thật là ngu. Nếu Trương Hạo Lâm không thích nàng, làm sao có thể để ý đến việc nam nhân khác có nhìn nàng hay không?
Hơn nữa, nhớ lại đêm qua Trương Hạo Lâm đối với nàng ôn nhu lại dũng m·ã·n·h như vậy, nàng cảm thấy rất ngọt ngào. Cho nên cùng cái đầu gỗ này qua một đêm, bị hắn hành hạ đến dục tiên lại muốn c·hết, nàng hoàn toàn đã nghĩ thông suốt. Mộ Dung Lạc Nguyệt liền quyết định, sau này mặc kệ chuyện gì xảy ra, nàng cũng không cùng Trương Hạo Lâm cãi nhau.
Bất kể thế nào, nàng cũng không thể đẩy Trương Hạo Lâm ra xa, cuối cùng đẩy hắn rời khỏi bên cạnh mình. Nàng thật sự rất thích Trương Hạo Lâm, sau này nhất định phải ở bên cạnh Trương Hạo Lâm. Cho nên về sau Trương Hạo Lâm nói gì nàng phải nghe theo cái đó, dù là biến thành một Mộ Dung Lạc Nguyệt không có chút cá tính, nàng cũng không quan tâm, chỉ cần Trương Hạo Lâm vui vẻ là được rồi.
"Ngươi còn biết hôm nay nhà ta sẽ có rất nhiều c·ô·ng nhân tới, bọn họ đều là nam nhân, ngươi mặc mát mẻ như vậy là muốn làm gì? Ngươi nhìn ngươi kìa, đôi dừa phía trước kia sắp chạy ra ngoài rồi." Trông thấy Mộ Dung Lạc Nguyệt đứng trước mặt, nhìn hắn đầy tình ý, Trương Hạo Lâm cố ý làm mặt lạnh, nhìn Mộ Dung Lạc Nguyệt nói.
Nhớ tới trước đó, lúc đầu gặp Mộ Dung Lạc Nguyệt ở tr·ê·n tàu hỏa, tiểu yêu tinh này cũng như vậy. Ăn mặc cũng rất nóng bỏng, dáng người đẹp bị người chung quanh nhìn hết, cho nên lúc đó liền gặp sắc lang.
Trước khi Mộ Dung Lạc Nguyệt trở thành nữ nhân của hắn, nàng mặc thế nào, Trương Hạo Lâm lại cảm thấy không sao cả. Gần đây Mộ Dung Lạc Nguyệt ăn mặc ít vải, càng có thể nhìn thấy dáng người đầy đặn của Mộ Dung Lạc Nguyệt, đối với hắn mà nói, đó là một loại phúc lợi.
Nhưng bây giờ Mộ Dung Lạc Nguyệt đã là nữ nhân của hắn, hắn muốn sờ thì sờ, muốn nhìn thì nhìn, tất cả tùy theo tâm trạng của hắn. Cho nên hắn không muốn Mộ Dung Lạc Nguyệt mặc gợi cảm như vậy, đi đi lại lại trước mặt những nam nhân khác. Nếu không có người ngoài, thì tùy t·i·ệ·n nàng mặc thế nào cũng được, nhưng hôm nay thì không được.
"Nhưng ta bình thường đều mặc như vậy, ngươi cũng không có nói không tốt, ngươi không phải chưa từng nhìn qua, còn sờ qua rồi." Nhìn dáng vẻ ghen tuông của Trương Hạo Lâm, Mộ Dung Lạc Nguyệt cũng cảm thấy rất vui, liền cố ý trêu chọc hắn.
Nàng nói là tại sao vừa rồi lúc nàng mở cửa, Trương Hạo Lâm vội vàng kéo nàng trở về, hóa ra là ghen tuông nha. Ở trước mặt hắn, mình đã không yên lòng như vậy, nếu mình về, chẳng phải hắn suốt ngày sẽ lo lắng bất an sao?
Vậy phải làm sao đây? Nàng có nên khuyên Trương Hạo Lâm tiếp nhận đề nghị của phụ thân nàng, sắp xếp c·ô·ng việc cho Trương Hạo Lâm cùng nàng ở một chỗ không? Như vậy, hai người bọn họ có thể ở cùng một chỗ, mãi mãi không xa rời nhau. Chỉ tiếc, Trương Hạo Lâm quật cường như vậy, chuyện này, hắn đáp ứng khả năng không lớn nha!
"Ta không quan tâm trước kia ngươi mặc thế nào, tóm lại, bạn gái ta Trương Hạo Lâm ở trước mặt nam nhân khác không được mặc như vậy. Ngươi lập tức đổi một bộ kín đáo một chút cho ta, nếu không, hôm nay không được ra khỏi cửa phòng này, đêm nay ngươi sẽ biết tay, cả đêm n·g·ư·ợ·c ngươi ** lần lang, cho ngươi không xuống g·i·ư·ờ·n·g được." Lúc này Mộ Dung Lạc Nguyệt, tiểu yêu tinh này, vẫn còn cố ý khiêu khích hắn, Trương Hạo Lâm liền bá đạo.
Trong lòng không khỏi thầm nghĩ: "Mộ Dung Lạc Nguyệt, tiểu yêu tinh này, sao không học Khỉ Tình một chút? Nhìn xem Khỉ Tình bình thường ăn mặc, mặc dù dáng người đầy đặn, nhìn gợi cảm, nhưng người ta tuyệt đối sẽ không tận lực phô bày. Nữ nhân giống như Khỉ Tình, mới khiến nam nhân yêu thích."
Thấy bộ dạng Trương Hạo Lâm như vậy, rõ ràng là nghiêm túc, không phải nói đùa. Mộ Dung Lạc Nguyệt liền đứng trước mặt hắn nhìn một hồi, cuối cùng, vẫn là không nhịn được cười. Trực tiếp xoay người, ngoan ngoãn mở rương hành lý ra, bắt đầu tìm quần áo kín đáo mặc vào.
Thật ra, nàng không sợ Trương Hạo Lâm nhốt nàng trong phòng, bởi vì nàng biết coi như Trương Hạo Lâm không cho nàng ra ngoài, phụ mẫu Trương Hạo Lâm cũng sẽ không tùy ý để Trương Hạo Lâm làm như vậy. Sở dĩ nghe lời Trương Hạo Lâm như vậy, chỉ là không muốn để hắn ghen tuông. Chỉ cần nàng biết Trương Hạo Lâm trong lòng có mình là được, những cái khác nàng không quan tâm.
Cho nên Mộ Dung Lạc Nguyệt vừa tìm quần áo, vừa tìm vừa lấy ra từng bộ một cho Trương Hạo Lâm xem, còn hỏi: "Đồ đần, cái này được không?"
"Không được, n·g·ự·c mở quá thấp." Lạnh lùng nhìn quần áo Mộ Dung Lạc Nguyệt lấy ra, Trương Hạo Lâm trực tiếp không đồng ý.
Y phục kia nếu mặc ra ngoài, n·g·ự·c đẹp của Mộ Dung Lạc Nguyệt chẳng phải sẽ bị người khác nhìn thấy hết sao?
"Vậy cái này?" Trông thấy sắc mặt Trương Hạo Lâm không tốt, Mộ Dung Lạc Nguyệt lại cầm một bộ khác tới hỏi.
Trương Hạo Lâm lại lắc đầu: "Không được, váy quá ngắn, ngồi xuống, hoặc là ngồi xổm xuống, đều sẽ lộ ra nơi đầy đặn bên trong của chân ngươi."
Cái này mà Mộ Dung Lạc Nguyệt mặc, nếu hơi cúi người xuống, hình ảnh kia... Trương Hạo Lâm cảm thấy mình muốn chảy m·á·u mũi, không được, tuyệt đối không được.
Mộ Dung Lạc Nguyệt lại đổi: "Vậy cái này thì sao?"
Trương Hạo Lâm vẫn cự tuyệt: "Chất liệu quá mỏng manh, mờ mờ ảo ảo cũng không được."
Mộ Dung Lạc Nguyệt nếu mặc như vậy, thì chẳng khác nào mặc bikini đi khắp nơi, so với chiếc áo ngủ đêm qua của nàng, còn trong suốt hơn.
Cho nên đến cuối cùng, Mộ Dung Lạc Nguyệt tìm tới tìm lui, vẫn không tìm được bộ quần áo nào Trương Hạo Lâm cảm thấy phù hợp.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đ·á·n·h giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận