Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 592: Có muốn hay không ta

**Chương 592: Có muốn ta không?**
Chỉ là bị Trương Hạo Lâm kéo một cái rồi khen ngợi như vậy, Khỉ Tình vốn đang thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ lại càng thêm đỏ ửng.
Nàng sợ cử chỉ như vậy của bọn họ sẽ bị cha mẹ hắn nhìn thấy. Khỉ Tình liền vội vàng rút tay mình ra, đỏ mặt cúi đầu nói: "Được rồi, ngươi mau ăn đi. Một lát nữa mì nguội, sẽ không ngon."
Nàng làm nhiều như vậy không phải là muốn Trương Hạo Lâm cảm tạ nàng. Nàng chỉ cần Trương Hạo Lâm trong lòng có nàng, thấy được nàng nỗ lực như vậy là đủ rồi, ít nhất như vậy, hắn biết mình là một người phụ nữ hiền thê lương mẫu.
"Được, ta ăn." Nhìn xem Khỉ Tình bộ dáng thẹn thùng này, Trương Hạo Lâm lại càng không nhịn được bật cười.
Một bên cầm lấy đũa, gắp một đũa mì thật to bỏ vào miệng. Một bên ánh mắt không rời Khỉ Tình, phảng phất thứ hắn đang ăn không phải mì sợi mà là nàng.
Khỉ Tình nhìn Trương Hạo Lâm ăn đến ngon lành, còn vội vàng làm xong cơm. Lúc này mới yên lòng, trở lại phòng bếp tiếp tục làm việc.
Mà Trương Hạo Lâm đã sớm đói bụng, ngồi ở nhà chính, yên tâm ăn mì sợi Khỉ Tình cố ý làm cho hắn.
Chỉ có điều, Trương Hạo Lâm còn chưa kịp ăn được mấy miếng, Nhạc Mi, người đã đến huyện thành xử lý chuyện La Bách Lương mua chuộc lưu manh đối phó hắn, liền ngồi xe cảnh s·á·t trở về.
Trương Hạo Lâm đang ăn ngon lành, vừa thấy Nhạc Mi đến gần cửa sân.
Liền bưng bát mì đi tới, đứng ở cổng nhà chính, cười nói: "Tiểu Mi, muội đã về rồi? Thế nào, Đại Hà t·ử bọn họ đều khai ra rồi chứ?"
Với đám lưu manh tham sống s·ợ c·hết như Đại Hà t·ử, hẳn là không có gan lìều c·hết không khai.
Nghe Trương Hạo Lâm nói như vậy, Nhạc Mi vừa từ cục cảnh s·á·t huyện thành trở về, có chút mệt mỏi.
Vừa đi đến cổng nhà chính, vừa nói: "Khai rồi, ta đã liên hệ với cục cảnh s·á·t bên kinh thành. Người bên kia đã đưa La Bách Lương đến cục cảnh s·á·t, tiến hành thẩm vấn."
"La Bách Lương thành khẩn thú nhận sự việc lần này, nhưng là bởi vì Đại Hà t·ử bọn họ không chiếm được t·i·ệ·n nghi, cũng không tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Cho nên La Bách Lương chịu tội sẽ không quá nặng, nhiều nhất chỉ là câu lưu 15 ngày đến một tháng."
Mặc dù tên rác rưởi La Bách Lương kia đối phó Trương Hạo Lâm như thế, Nhạc Mi thật sự rất muốn bắt hắn nhốt lại mấy năm.
Nhưng quốc có quốc p·h·áp, dù nàng tư tình có nghiêm trọng đến đâu, cũng không thể làm gì La Bách Lương.
Bất quá Trương Hạo Lâm xem Nhạc Mi có vẻ tiếc nuối như vậy, hắn liền cười.
Sau đó mới nói: "15 ngày hoặc một tháng cũng đủ rồi, tên vương bát đản La Bách Lương kia, vẫn luôn cảm thấy mình giống như là t·h·i·ê·n Vương lão t·ử. Lần này có thể khiến hắn vào cục cảnh s·á·t ngồi xổm mấy ngày, áp chế nhuệ khí của hắn, cũng không tính là chịu thiệt."
Dù sao hắn và La Bách Lương so kè, từ trước đến nay vẫn chỉ giới hạn ở bề ngoài mà thôi.
Chỉ bằng chút ngọn nguồn của La Bách Lương, lần này nhiều nhất cũng chỉ làm hắn tổn thương chút da lông. Cho nên nha, lần này qua đi, hắn cùng tên vương bát đản này tranh đấu mới chỉ là bắt đầu.
Bất quá chỉ bằng tên c·ặ·n bã La Bách Lương mà muốn đẩy hắn vào chỗ c·hết như vậy, hắn vậy cũng có hứng thú, giống mèo vờn chuột, từ từ mà g·iết c·hết hắn.
Lại nói, cho hắn 15 ngày p·h·át triển, đã quá đủ, chờ hắn sau khi ra ngoài, chưa chắc đã dám động đến mình, huống chi, mình vẫn là cảnh giới kim đan.
Trương Hạo Lâm vừa nói như vậy, vừa cầm đũa gắp một cái trứng chần, nhét cả quả vào miệng.
Ăn đến ngon lành, phảng phất như không hề bị chuyện của La Bách Lương ảnh hưởng đến tâm tình.
"Thế nhưng ngươi không lo lắng, sau khi hắn ra ngoài, lại tìm ngươi gây phiền phức sao?" Thấy Trương Hạo Lâm không để ý chút nào, Nhạc Mi vẫn lo lắng nói.
Nhìn hắn ở trước mặt mình ăn mì sợi ngấu nghiến như vậy, Nhạc Mi cảm thấy mình cũng có chút thèm.
Nhìn hắn ăn mì sợi này, nghĩ cũng biết là Khỉ Tình nấu.
Nói thật, bình tĩnh mà xem xét, trù nghệ của Khỉ Tình rất không tệ, người lại xinh đẹp, tính cách cũng tốt. Trương Hạo Lâm tên tiểu t·ử thúi này, thật đúng là có phúc khí.
Mỗi một người nữ sinh bên cạnh hắn đều là nhân tài kiệt xuất.
Nghe được Nhạc Mi nói như vậy, Trương Hạo Lâm liền cười. Trực tiếp vươn tay, nắm lấy tay Nhạc Mi, kéo nàng đến bên cạnh bàn ở nhà chính ngồi xuống.
Sau đó mới nói: "Có gì phải lo lắng? Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn. Huống hồ, bản lĩnh của ta muội không phải không biết, ai có thể làm gì được ta?"
Trước kia khi hắn còn ở Trúc Cơ kỳ, người mà La Bách Lương tìm đến mấy lần đều không phải là đối thủ của hắn.
Hiện tại hắn tu luyện đã tới Kim Đan cảnh, La Bách Lương còn muốn đối phó hắn thì càng không dễ dàng.
Nói như vậy, trong lòng Trương Hạo Lâm đắc ý nghĩ: "Chỉ sợ lần tiếp theo, người ra tay không phải là tên rác rưởi La Bách Lương kia nữa. Hắn Trương Hạo Lâm nhường hắn nhiều lần như vậy, cũng đến lúc nên chủ động ra tay."
Cho nên Trương Hạo Lâm đã có kế hoạch trong lòng, hoàn toàn không để lời Nhạc Mi lo lắng vào mắt.
Chỉ là cười, trực tiếp gắp một quả trứng chần từ trong bát mì của mình.
Đưa tới bên miệng Nhạc Mi, ôn nhu hết mực nói: "Nào nào nào, ăn một miếng đi."
Vì việc này, Nhạc Mi hôm nay đã chạy cả ngày, đoán chừng cũng mệt mỏi rồi.
Hắn liền mượn hoa hiến p·h·ậ·t, đem quả trứng chần này cho Nhạc Mi ăn, cũng coi như khao nàng.
Nhìn bộ dáng ân cần của Trương Hạo Lâm, Nhạc Mi vốn định từ chối. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, quay đầu nhìn quanh không có ai, liền tranh thủ thời gian c·ắ·n một miếng trứng chần mà Trương Hạo Lâm đút cho, trong lòng liền dâng lên một hồi ngọt ngào.
Trong lòng cũng thầm nói: "Trương Hạo Lâm gia hỏa này, trong lòng có vị trí của nàng. Nàng vì hắn mà khổ mà mệt, cũng đáng."
Chỉ là một bát mì sợi, Trương Hạo Lâm cùng Nhạc Mi ở trong phòng, ngươi một miếng, ta một miếng, vô cùng ngọt ngào.
Đến cuối cùng, ăn xong, Trương Hạo Lâm mới đưa bản hợp đồng lao động mà hắn đã đóng dấu sáng nay cho Nhạc Mi xem.
Nhạc Mi x·á·c nh·ậ·n không có chỗ nào không hợp lý, hắn mới nhớ ra phải in những bản hợp đồng này ra, đợi đến khi Trương Học Hữu tìm đủ người làm công dài hạn, cho bọn họ ký tên là xong việc.
Sau khi Trương Hạo Lâm cùng Nhạc Mi làm xong chuyện hợp đồng, Khỉ Tình lanh lẹ đã bưng ra một bàn lớn đồ ăn.
Bày lên bàn ăn, cơm nước cho bọn họ xong xuôi.
Nghe thấy vậy, Trương Hạo Lâm cùng Nhạc Mi cũng không chần chừ. Cả hai lập tức đi đến phòng ăn, sau đó no nê.
Sau bữa tối phong phú, Khỉ Tình và Nhạc Mi như thường lệ, đi vào phòng bếp, giúp mẫu thân của Trương Hạo Lâm thu dọn bát đũa và phòng bếp.
Bởi vì hôm nay đã tu luyện trên núi thời gian dài như vậy, Trương Hạo Lâm vừa tiến vào Kim Đan cảnh, không chỉ tập trung vào tu luyện trước mắt.
Mà là trực tiếp đi lấy nước, tắm qua một lần nước lạnh. Thay bộ quần áo sạch sẽ. Sau đó lái xe đến ủy ban thôn, trở về phòng ngủ của ủy ban thôn, nằm thư thư phục phục trên giường mình.
Lại nghĩ tới đã lâu không liên hệ với Mộ Dung Lạc Nguyệt, Trương Hạo Lâm liền lấy điện thoại ra, gọi điện cho tiểu yêu tinh này.
Điện thoại vừa thông, Trương Hạo Lâm liền đi thẳng vào vấn đề nói: "Alo, thế nào, có nhớ ta không?"
(Xin hãy vote 9-10 điểm đ·á·n·h giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận