Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 316: Có một đứa con trai tốt

Chương 316: Có một đứa con trai tốt
Dù sao, Trần lão bản thuê tổng cộng bốn chiếc xe hàng đến đây, Trương Hạo Lâm và mọi người muốn đi lên trấn, tiện đường mang theo một đoạn cũng khá là dễ dàng.
"Tốt, vậy mau lên xe đi. Một lát nữa nhập hàng, mấy tiểu thương kia chắc đang sốt ruột chờ rồi." Nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, Trần lão bản cũng gật đầu.
Sau đó liền nhanh chóng gọi hắn, chuẩn bị cùng Trương Hạo Lâm lên đường. Ngồi vào ghế phụ bên cạnh chiếc xe hàng kia, chuẩn bị rời đi.
Trương Hạo Lâm nói muốn đi nhờ xe này lên trấn, lão bản liền đặc biệt nhiệt tình, giúp hắn mở cửa xe hàng.
Thấy được cử chỉ nhiệt tình của Trần lão bản, Trương Hạo Lâm chỉ cười cười. Sau đó quay đầu lại, nói với Mộ Dung Lạc Nguyệt còn đang chuẩn bị trong phòng, chưa hề đi ra: "Tiểu Nguyệt, em chuẩn bị xong chưa? Chúng ta xuất phát."
Sớm hơn một giờ trước, khi Trần lão bản đến nhập hàng, Mộ Dung Lạc Nguyệt đã tỉnh. Lúc ấy, Trương Hạo Lâm liền nói với Mộ Dung Lạc Nguyệt, một lát nữa muốn đi nhờ xe của Trần lão bản, vào trong huyện thành.
Thế nhưng đã một giờ trôi qua, Mộ Dung Lạc Nguyệt thế mà vẫn chưa từ trong phòng đi ra, Trương Hạo Lâm cũng có chút bất đắc dĩ.
Trong lòng không nhịn được nghĩ: "Nữ hài tử này ra cửa, sao lại phiền toái như vậy?"
Giống như hắn bình thường, lúc ra cửa, trực tiếp thay một chiếc áo phông, thay quần. Rửa mặt, dùng nước vuốt tóc, thế là xong việc.
Đâu giống như Mộ Dung Lạc Nguyệt, trước sau hơn một canh giờ, thế mà vẫn chưa quản lý xong. Đây là thời gian đang gấp, Trương Hạo Lâm cũng không biết, Mộ Dung Lạc Nguyệt rốt cuộc đang làm cái gì.
"Tới, tới," nghe Trương Hạo Lâm gọi nàng, Mộ Dung Lạc Nguyệt vừa phối hợp xong quần áo trong phòng, hóa trang xong, liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Vừa ngọt ngào cười, vừa ra cửa, đứng ở trước mặt Trương Hạo Lâm. Cười đến vô cùng ngọt ngào, nhìn Trương Hạo Lâm nói: "Thế nào đầu gỗ, hôm nay ta đẹp không?"
So với mấy ngày trước, bởi vì Trương Hạo Lâm yêu cầu, Mộ Dung Lạc Nguyệt mặc trang phục có phần bảo thủ.
Hôm nay Mộ Dung Lạc Nguyệt, mặc một chiếc váy liền áo hoa nhí chất liệu bông vải. Cổ áo hình chữ V nhạt, vừa đúng, lộ ra đường cong gợi cảm của Mộ Dung Lạc Nguyệt.
Mà chân váy, chỉ dài tới đùi. Lộ ra đôi chân dài vừa thon vừa mịn, lại trắng nõn của nàng. Dưới chân còn mang một đôi giày cao gót, cao chừng bảy, tám cen-ti-mét.
Lại thêm rõ ràng rất cẩn thận, hóa trang rất là tinh xảo. Mộ Dung Lạc Nguyệt như vậy, không chỉ có ngũ quan đặc biệt xinh đẹp. Mặc váy liền áo hoa nhí, càng tôn lên dáng người thanh xuân của nàng, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Mộ Dung Lạc Nguyệt vừa xuất hiện, khiến cho cảnh sắc trong viện, lập tức liền ảm đạm phai mờ. Đàn ông trong viện, bao gồm cả Trần lão bản, cùng mấy tài xế hắn thuê. Nhìn thấy Mộ Dung Lạc Nguyệt, đều kinh ngạc mở to hai mắt, hoàn toàn không dời mắt được.
Trong lòng hoàn toàn không tự chủ được tán thưởng: "Trương Hạo Lâm tiểu tử này, thật là có phúc khí. Lại có thể tìm được Mộ Dung Lạc Nguyệt xinh đẹp như vậy, dáng người lại chuẩn như bạn gái."
Nhìn tiểu tử này, không chỉ rất giỏi làm ăn. Vả lại, trong chuyện theo đuổi phụ nữ, cũng rất có tài. Nhỏ tuổi như vậy, thật sự là hiếm có nha.
Không chỉ là Trần lão bản và mấy tài xế hắn thuê, bị bộ dạng này của Mộ Dung Lạc Nguyệt trấn trụ. Ngay cả Trương Hạo Lâm đã sớm biết rõ vẻ mỹ lệ của Mộ Dung Lạc Nguyệt, trông thấy Mộ Dung Lạc Nguyệt như vậy, cũng có chút nhìn ngây người.
Phản ứng lại, nhìn Mộ Dung Lạc Nguyệt, cười nói: "Đương nhiên là đẹp, em mặc thế nào, trang điểm thế nào cũng đều xinh đẹp."
Ánh mắt của hắn Trương Hạo Lâm, vốn rất tốt. Cho nên hắn đương nhiên biết, Mộ Dung Lạc Nguyệt rất đẹp.
Chỉ là hiện tại thời gian rất gấp, hắn cũng không có thời gian, lãng phí vào việc khen ngợi Mộ Dung Lạc Nguyệt. Cho nên liền trực tiếp vươn tay, kéo Mộ Dung Lạc Nguyệt.
Vừa quay người vừa nói: "Nhanh đi thôi, thời gian không còn sớm, một lát nữa Trần ca còn phải về trấn."
Lúc đầu Mộ Dung Lạc Nguyệt, bỏ ra thời gian dài như vậy, vẫn chưa ăn mặc xong, Trương Hạo Lâm thật sự muốn nói nàng. Chỉ là, nhìn thấy Mộ Dung Lạc Nguyệt, thu thập xinh đẹp như vậy, hắn cũng không so đo với nàng nữa.
Dù sao Mộ Dung Lạc Nguyệt càng chỉn chu, xinh đẹp như hoa. Để hắn Trương Hạo Lâm mang theo ra ngoài, cũng rất có mặt, không phải sao?
Mộ Dung Lạc Nguyệt ăn mặc như vậy, cùng hắn Trương Hạo Lâm đứng chung một chỗ, đúng là trai tài gái sắc. Như vậy đi lên huyện, khẳng định sẽ khiến vô số người ghé mắt.
"A," được Trương Hạo Lâm dỗ ngon dỗ ngọt, Mộ Dung Lạc Nguyệt lập tức liền không nhịn được, nở nụ cười ngọt ngào, vừa "ai da", vừa để hắn kéo mình đi.
Còn không quên quay đầu lại, nói lớn với mẹ Trương Hạo Lâm, người vẫn còn đang bận rộn trong bếp, vừa mới làm xong điểm tâm: "Bá mẫu ngài đừng bận rộn, con và Hạo Lâm đi lên huyện. Tối muộn một chút, chúng con sẽ về."
Trước đó Mộ Dung Lạc Nguyệt còn tưởng rằng, sau khi mình thu thập xong, còn có thể cùng Trương Hạo Lâm ở nhà ăn cơm rồi mới đi.
Thế nhưng, ai ngờ Trần lão bản lại gấp gáp trở về như vậy. Nếu đã như vậy, bữa cơm này, bọn họ đành phải bỏ qua.
Dù sao có thể cùng Trương Hạo Lâm đi lên huyện, Mộ Dung Lạc Nguyệt rất là cao hứng. Trong lòng không nhịn được nghĩ: "Không biết Trương Hạo Lâm đầu gỗ này, hôm nay dẫn mình lên huyện, chuẩn bị dẫn mình đi chơi thứ gì. Bất quá, chỉ cần Trương Hạo Lâm có thể ở bên cạnh nàng, chơi cái gì, nàng Mộ Dung Lạc Nguyệt đều thấy vui."
Mẹ Trương Hạo Lâm vừa mới làm xong điểm tâm, chuẩn bị gọi Trương Hạo Lâm ăn cơm. Vừa nghe thấy Mộ Dung Lạc Nguyệt nói vậy, vội vội vàng vàng, từ trong bếp đi ra.
Nhìn Trương Hạo Lâm và Mộ Dung Lạc Nguyệt sắp lên xe, nói: "Giờ đi rồi sao? Ở lại, ăn chút điểm tâm rồi hẵng đi, đều đã làm xong rồi."
Bởi vì đêm qua, nhìn thấy một màn ly kỳ kia, mẹ Trương Hạo Lâm, cơ hồ cả đêm đều không chợp mắt.
Nghĩ đến con trai mình, từ khi tốt nghiệp trở về, làm được những chuyện này. Bà không muốn tin, trước mắt tiểu hỏa tử tài giỏi này, không phải con trai của bà. Càng không muốn tin, con trai mình, bị yêu ma quỷ quái gì đó nhập vào.
So với cha Trương Hạo Lâm, mẹ Trương Hạo Lâm, càng thêm tin tưởng con mình. Dù sao, Trương Hạo Lâm là từ trên người bà, rớt xuống một miếng thịt. Có phải thật hay không, bà là mẹ, làm sao có thể không nhận ra?
Cho nên, mẹ Trương Hạo Lâm, càng thêm tin tưởng cách giải thích của Trương Hạo Lâm. Hắn nói, sở dĩ những thứ hắn trồng, nhanh chóng lớn lên như vậy, đều là do bọn họ nghiên cứu ra, cái gọi là 'tề sinh trưởng nhanh chóng' kia.
"Không cần đâu mẹ, không kịp thời gian rồi. Mẹ và cha ăn đi, con đi huyện thành trước. Tiểu Nguyệt cũng sắp phải về, con dẫn em ấy đi chơi một ngày."
Trương Hạo Lâm nhìn thấy mẹ mình, từ trong bếp chạy ra, vội vội vàng vàng nói. Hắn liền cười cười với mẹ, sau đó đỡ Mộ Dung Lạc Nguyệt đang mặc váy, lên chiếc xe có phần cao.
đ·ộ·c giả, trên tay có phiếu đề cử không, có thì ném mấy phiếu nha.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đ·á·n·h giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận