Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 420: Trước khi ly biệt (sáu chương)

**Chương 420: Trước khi ly biệt (sáu chương)**
Ba chiếc mặt dây chuyền kia, hắn đưa cho Khỉ Tình một chiếc, Mộ Dung Lạc Nguyệt một chiếc. Chiếc cuối cùng, đương nhiên là của Lam Tuyết.
Dù sao Lam Tuyết đã động tâm tư với hắn, có chiếc mặt dây chuyền này, coi như hắn và nàng cách xa ngàn dặm, cũng không lo lắng đại mỹ nữ này đổi ý.
"Thôi được, nếu ngươi đã kiên trì, vậy ta sẽ đợi ngươi ở kinh thành. Bất quá ngươi gửi gì cho ta, có thể tiết lộ một chút được không?" Lam Tuyết không ngờ Trương Hạo Lâm lại quật cường như vậy.
Phát hiện khuyên không được, nàng dứt khoát từ bỏ. Lừa hắn nói cho mình biết món đồ gửi, nên lòng hiếu kỳ của nàng liền bị khơi dậy.
Chỉ có điều, Trương Hạo Lâm định thừa nước đục thả câu, đương nhiên không thể nói thẳng cho nàng. Liền trả lời với giọng điệu: "Gấp cái gì, đợi ngươi nhận được sẽ biết. Nhưng ta tin, ngươi nhất định sẽ thích. Đến lúc đó nhận được, cũng đừng quên đáp lễ cho ta, ta thích đáp lễ nha."
Lần trước Lam Tuyết gửi ảnh cho hắn, Trương Hạo Lâm mỗi ngày đều phải xem lại nhiều lần. Mỗi lần chỉ cần thấy được Lam Tuyết, dung nhan chim sa cá lặn kia, Trương Hạo Lâm lại cảm thấy, toàn bộ thế giới xung quanh mình đều trở nên ảm đạm.
Cho nên đối với hắn mà nói, nếu Lam Tuyết thích chiếc mặt dây chuyền hắn tặng, trả lại một tấm ảnh có thịnh thế mỹ nhan của nàng, đó chính là đáp lễ tốt nhất.
Nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, Lam Tuyết ở đầu dây bên kia cũng bật cười. Liền nói: "Được, đợi ta nhận được, ngươi muốn gì cứ nói thẳng với ta. Mặc kệ ngươi muốn gì, ta đều sẽ cho ngươi."
Nghĩ đến Trương Hạo Lâm đầu gỗ này, mỗi ngày bận rộn như vậy, còn nhớ tới nàng, gửi đồ cho nàng. Lam Tuyết mặc dù không quan tâm, hắn gửi cho mình là thứ gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Trước kia từng nghĩ, Trương Hạo Lâm có lẽ chỉ coi trọng dung nhan của nàng, mới nói thích nàng. Nhưng bây giờ ý nghĩ này của nàng, gần như không còn nữa.
Thậm chí còn cảm thấy, nếu Trương Hạo Lâm vì nàng xinh đẹp mà thích nàng, như vậy cũng không sao cả. Dù sao nàng cảm thấy, Trương Hạo Lâm cũng phong nhã tuấn tú. Nếu hai người họ đứng chung một chỗ, không chừng còn được người ta khen là trai tài gái sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ.
"Vậy được, chúng ta cứ nói rõ như vậy. Thời gian cũng không còn sớm, ngươi ngủ tiếp đi. Con gái không nên thức đêm, thân thể không chịu nổi, ta sẽ đau lòng lắm." Nhìn xem hắn và Lam Tuyết trò chuyện một hồi, thời gian đã muộn, Trương Hạo Lâm liền chủ động cáo biệt.
Mặc dù hắn không buồn ngủ, hắn còn đau lòng Lam Tuyết không ngủ được, nói chuyện phiếm với hắn. Dù sao áp lực công việc của Lam Tuyết cũng đã đủ lớn.
Nàng là nữ nhân của Trương Hạo Lâm, đương nhiên là muốn mình yêu thương. Bởi vì hắn không chỉ muốn có được Lam Tuyết, mà còn muốn Lam Tuyết yêu hắn Trương Hạo Lâm, yêu đến triệt để.
Chỉ có như vậy, mới khiến cho La Bách Lương, và đám người giống như La Bách Lương, nằm mơ cũng muốn đ·á·n·h chủ ý lên Lam Tuyết, những tên vương bát đản kia biết, hắn Trương Hạo Lâm mới là nam nhân mà Lam Tuyết để ở trong lòng, tr·ê·n đỉnh đầu.
Thấy Trương Hạo Lâm nói như vậy, Lam Tuyết liền cho rằng hắn đã buồn ngủ, cho nên liền vội trả lời: "Vậy thì tốt, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."
Sau khi gửi xong tin nhắn này, mặc kệ là Lam Tuyết ở kinh thành, hay là Trương Hạo Lâm ở Trương gia thôn, đều riêng phần mình đặt điện thoại xuống, trở về giường ngủ.
Chỉ là tr·ê·n mặt bọn họ, đều mang theo nét cười đặc biệt ngọt ngào.
Bởi vì Trương Hạo Lâm, sau khi tu luyện thăng cấp, thật sự không có cảm giác buồn ngủ, nên hắn nằm tr·ê·n giường, nhắm mắt chưa được nửa giờ đã tỉnh.
Thấy Mộ Dung Lạc Nguyệt, sau khi bị hắn giày vò cả buổi trưa, từ hơn tám giờ tối ngủ đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, cứ như vậy ngủ bên cạnh hắn, Trương Hạo Lâm cũng có chút bất đắc dĩ, lắc đầu.
Sau đó liền ngồi xếp bằng tr·ê·n giường, bắt đầu để cho cửu sắc chi khí trong thân thể mình không ngừng vận chuyển chu thiên...
Trong quá trình vận chuyển này, Trương Hạo Lâm liền phát hiện, tốc độ vận chuyển của cửu sắc chi khí này, so với lúc ban đầu, rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa nó vận hành càng lâu, càng mang lại cho Trương Hạo Lâm cảm giác thần thanh khí sảng mãnh liệt hơn.
Mà Trương Hạo Lâm cứ như vậy ngồi xuống, tu luyện một mạch đến hừng đông, sắc trời ngoài cửa sổ cũng đã hơi hửng sáng.
"Ân..." Ngay lúc Trương Hạo Lâm tu luyện đến mức phảng phất không dừng lại được, Mộ Dung Lạc Nguyệt sau một giấc ngủ dài, rõ ràng là đã tỉnh ngủ, vô thức trở mình, cánh tay mảnh khảnh, liền khoác lên đùi Trương Hạo Lâm.
Bị Mộ Dung Lạc Nguyệt đụng một cái, Trương Hạo Lâm tự nhiên cũng tu luyện không nổi nữa, cho nên tranh thủ kết thúc, liền nằm lại tr·ê·n giường. Sợ bị Mộ Dung Lạc Nguyệt trông thấy mình dùng tư thế kỳ quái, ngồi xếp bằng tr·ê·n giường.
"Đầu gỗ, ngươi dậy sớm thật, tối hôm qua ngủ có ngon không?" Thấy Trương Hạo Lâm đột nhiên nằm lại ổ chăn, Mộ Dung Lạc Nguyệt cũng không phát giác được gì. Liền ôm eo hắn, giọng mũi nồng đậm nói.
Trương Hạo Lâm, tên đầu gỗ thối này, hôm qua thật sự là không biết chừng mực, muốn nàng lâu như vậy, nàng hiện tại cảm thấy mình đau nhức toàn thân, không còn chút sức lực nào.
Chỉ là dù như vậy, Mộ Dung Lạc Nguyệt vẫn cảm thấy, trong lòng rất ngọt ngào. Bởi vì Trương Hạo Lâm là nam nhân nàng yêu nhất, mặc kệ hắn đối với nàng làm cái gì, nàng đều cam tâm tình nguyện.
Ôm ấp mỹ nhân, vừa rồi lại tu luyện qua, toàn thân tràn trề sức lực, Trương Hạo Lâm, nghe Mộ Dung Lạc Nguyệt nói kiểu này, liền cúi đầu xuống, hôn lên trán nàng một cái, nói ra: "Ngủ rất ngon, ngươi đã tỉnh rồi sao?"
Vừa nói như vậy, Trương Hạo Lâm vừa có chút không thành thật. Bàn tay lớn chậm rãi di chuyển tr·ê·n thân Mộ Dung Lạc Nguyệt, chỗ nào thần bí nhất, có xúc cảm nhất, liền du động chỗ ấy, không hề khách khí, cũng không lo lắng Mộ Dung Lạc Nguyệt sẽ cự tuyệt hành động xấu xa này của hắn.
Hôm nay tiểu yêu tinh này sẽ phải về nội thành. Trong thời gian ngắn, hai người bọn họ sẽ không gặp mặt.
Cho nên Trương Hạo Lâm đương nhiên muốn nắm chắc thời gian, cùng nàng ngọt ngào thêm mấy lần, để tiểu nha đầu này trở về không nghĩ đến chuyện Khỉ Tình ở bên cạnh hắn mà ghen tuông.
"Ai nha, sáng sớm ra, ngươi làm cái gì vậy." Cảm giác được Trương Hạo Lâm không thành thật, Mộ Dung Lạc Nguyệt mặc dù cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói, khuôn mặt nhỏ cũng biến thành đỏ bừng.
Trương Hạo Lâm, tên đầu gỗ này, sao lại như vậy. Mỗi lần nhìn thấy nàng, liền động tay động chân, giống như không cầm lòng được. Chẳng lẽ hắn thật sự thích cùng nàng làm loại chuyện này đến vậy sao?
Mặc dù nàng là y tá, biết nam nhân khi đối mặt với nữ nhân của mình, làm vậy là chuyện rất bình thường, nhưng Mộ Dung Lạc Nguyệt vẫn cảm thấy thẹn thùng, thậm chí có chút ngượng ngùng khi đối mặt Trương Hạo Lâm.
Chỉ là, nghe được thanh âm rõ ràng rất mong chờ, lại mị hoặc không thôi của Mộ Dung Lạc Nguyệt, động tác tr·ê·n tay Trương Hạo Lâm chẳng những không dừng lại, mà còn gia tăng.
Cứ như vậy trực tiếp nắm lấy ngọn núi y tá, co dãn mười phần của nàng, vừa cười, vừa nhìn nàng chằm chằm, chằm chằm đến khi Mộ Dung Lạc Nguyệt ngượng ngùng, mới nói:
"Chẳng lẽ ngươi không muốn sao? Hôm nay ngươi phải về rồi, sau này chúng ta sẽ rất lâu không được gặp nhau."
(bởi vì rất nhiều bằng hữu ném phiếu đề cử, cho nên tăng thêm chương 6, cảm ơn đã ủng hộ, tạ ơn tặng phiếu đề cử các bằng hữu) Bởi vì rất nhiều bằng hữu ném phiếu đề cử, cho nên tăng thêm chương 6, cám ơn đã ủng hộ, tạ ơn tặng phiếu đề cử các bằng hữu (Xin hãy vote 9-10 điểm đ·á·n·h giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận