Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 221: Tiểu nông dân có sinh ý đầu não

**Chương 221: Tiểu nông dân có đầu óc kinh doanh**
Ai nói tiểu tử này không hiểu rõ thị trường gỗ trầm hương, quả thực là nói nhảm! Nếu không phải dân chuyên nghiệp, ta có thể đưa ra cái giá này sao? Có phải hay không Điền Tùng đã sớm cùng tiểu tử này thương lượng xong, cố ý dụ hắn ta vào cạm bẫy này?
Nhưng nhìn lại cây trầm hương trước mắt, mặc dù Trương Hạo Lâm ra giá rất kinh người, Hoàng lão bản vẫn có chút không nỡ, liền cười nói: "Tiểu Trương à, giá này của ngươi có phải hơi cao quá không? Như vậy đi, ngươi giảm xuống một chút, ta như vậy mới dễ ăn nói với cấp trê·n một chút."
Ngoài mặt Hoàng lão bản đang cười, nhưng trong lòng lại không nhịn được mắng Trương Hạo Lâm: "Tên tiểu tử thối này ác độc như vậy, sao không đi ăn cướp cho rồi. Coi như đồ vật có tốt đến mấy, 90 vạn cũng là quá cao."
"Hoàng lão bản, các ngươi làm trong ngành này hẳn là rõ ràng, cây trầm hương này của ta, nếu làm đồ gia dụng cao cấp mà đem đi bán, ít nhất cũng phải hơn triệu. Ta đưa ra giá này, chẳng lẽ còn cao sao?" Hoàng lão bản lại dám mở miệng mặc cả với hắn, như vậy chứng tỏ cái giá mình đưa ra, hắn ta có thể tiếp nhậ·n được.
Cho nên Trương Hạo Lâm không có ý định thỏa hiệp, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà nói. Coi như hắn không hiểu rõ lắm về thị trường này, trước đó hắn cũng có tìm hiểu trên mạng về giá cả của những cây trầm hương tr·ê·n trăm năm.
Cũng do hắn đang nóng lòng muốn bán những cây trầm hương này để có đủ vốn p·h·át triển sự nghiệp của mình. Nếu không, nếu như hắn giữ lại những cây trầm hương này, dùng cho việc kết hương. Vậy nếu thành c·ô·ng một lần, là có hơn triệu, thậm chí hơn chục triệu thu nhập, 90 vạn này làm sao có thể so sánh được?
Nghĩ vậy, Trương Hạo Lâm lại nói tiếp: "Huống hồ cùng mọc với cây trầm hương này, còn có cây hoa lê của ta, cũng là bảo vật tr·ê·n trăm năm. Lúc ấy ta định tìm một nhà buôn lớn, sau đó đem hai cây này cùng bán. Cũng vì Điền ca mở lời nói muốn giới thiệu người mua cho ta, nếu không ta cũng không bán riêng cây trầm hương này."
Trong giới chơi gỗ, không chỉ có trầm hương là bảo bối, hoa lê cũng là loại vật liệu gỗ tốt hiếm gặp. Hoàng lão bản vốn muốn mặc cả với Trương Hạo Lâm, nghe thấy hắn nói vậy, lập tức nhìn về phía hắn chỉ.
Chỉ thấy ở một nơi không xa cây trầm hương, còn có một cây cổ thụ to lớn. Ban đầu khi bọn họ đi vào, chỉ mải nhìn cây trầm hương, còn tưởng cây này là cây bình thường. Bây giờ nghe Trương Hạo Lâm nhắc tới, hắn mới p·h·át hiện đây là cây hoa lê thật.
Giống như Trương Hạo Lâm nói, cây hoa lê này cũng là bảo bối. Nhìn thân cây tráng kiện, không khác mấy so với cây trầm hương, cành lá xum xuê. Nhìn qua người Trương gia đã rất dụng tâm gieo trồng hai cây này, nếu không sao có thể có được hiệu quả tốt như vậy?
Hoàng lão bản không thể ngờ được, tại thôn Trương gia nhỏ bé này, lại cùng một người mà có tới hai bảo bối tốt như vậy. Không còn tâm trạng mặc cả giá cây trầm hương, chỉ hỏi Trương Hạo Lâm: "Vậy tiểu Trương, cây hoa lê này của ngươi, định bán giá bao nhiêu?"
Nếu hắn có thể mua cả hai cây này về, làm thành đồ gia dụng. Vậy số tiền có thể k·i·ế·m được sẽ nhiều hơn so với chỉ mua một cây trầm hương. Cho nên khi thấy cây hoa lê này, hứng thú của Hoàng lão bản càng tăng cao.
Trương Hạo Lâm biết chỉ cần là người trong giới chơi gỗ, nhìn thấy hai bảo bối này của mình, khẳng định sẽ động lòng. Cho nên nghe Hoàng lão bản nói vậy hắn cũng không ngạc nhiên, chỉ cười nhạt, sau đó nói: "Hai cây này được trồng cùng một chỗ, giá trị cũng không sai biệt lắm, đương nhiên giá cả cũng vậy. Nếu Hoàng lão bản dự định muốn mua cả hai, vậy trả ta 1 triệu 800 ngàn là được."
Hoàng lão bản càng hứng thú với hai bảo bối này, tình huống đối với Trương Hạo Lâm càng có lợi. Cho nên từ đầu đến cuối Trương Hạo Lâm đều tỏ ra rất bình tĩnh, dù sao hắn không vội bán, người sốt ruột chỉ có Hoàng lão bản đang muốn mua bảo bối của hắn mà thôi.
"Một triệu tám trăm ngàn? Có phải hơi đắt quá không, ngươi bớt thêm chút nữa, ta mới dễ ăn nói với những người khác trong c·ô·ng ty, phải không?" Hai cây này của Trương Hạo Lâm là rất tốt, nếu mua về khẳng định cũng có thể k·i·ế·m được rất nhiều tiền. Chỉ là Trương Hạo Lâm ra giá cao như vậy, Hoàng lão bản rõ ràng rất đau lòng.
Trong lòng không nhịn được mà nghĩ: "Trương Hạo Lâm tên tiểu tử thối này, sao ác độc như vậy? Một nhát c·h·é·m này muốn lấy nửa cái m·ạ·n·g của hắn rồi, không thể nhường giá một chút để hắn còn l·ừ·a được một ít sao?"
Hoàng lão bản rõ ràng rất muốn mua hai cây này, nhưng lại không nỡ bỏ tiền. Không ngừng mặc cả với hắn, khiến Trương Hạo Lâm có chút mất kiên nhẫn.
Liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Hoàng lão bản, ta là người ngay thẳng không nói quanh co, giá này của ta không hề bớt xén. Ngươi nếu trả được cái giá này, vậy việc làm ăn này của chúng ta coi như thành c·ô·ng. Còn nếu không trả nổi, vậy chúng ta coi như kết giao bằng hữu, có được không?"
Lần trước Trương Hạo Lâm cùng hắn nói chuyện làm ăn không phải người c·h·ế·t cứng như vậy, sở dĩ đối với Hoàng lão bản thái độ cường ngạnh như vậy, Điền Tùng nhìn ra được, hoàn toàn là do ban đầu thái độ của Hoàng lão bản đã làm Trương Hạo Lâm tức giận.
Với hai bảo bối này trong tay Trương Hạo Lâm, nếu hắn thật sự muốn một 1 triệu 800 ngàn, vậy cũng coi là hợp lý. Dù sao giá trị của trầm hương thật sự là rất cao, Hoàng lão bản mua về khẳng định có thể k·i·ế·m ra tiền.
Hiện tại sở dĩ không tình nguyện như vậy, là vì cảm thấy với mức giá cao như vậy mua hai cây này, bản thân hắn sẽ l·ừ·a không được bao nhiêu, mới xoắn xuýt như vậy. Nhìn nhân phẩm của Hoàng lão bản này không ra làm sao cả, chỉ muốn bản thân k·i·ế·m tiền, còn s·ố·n·g c·h·ế·t của người khác thì không thèm quan tâm.
"Như vậy a, vậy chuyện này ta phải thương lượng với cấp trê·n một chút mới có thể quyết định, ta gọi điện thoại trước đã." Nghe được Trương Hạo Lâm có thái độ cường ngạnh như vậy, giá này nếu Hoàng lão bản không trả được, việc làm ăn này coi như không thành.
Cho nên Hoàng lão bản mặc dù cảm thấy rất đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn không thể không thỏa hiệp. Trực tiếp cầm điện thoại di động lên, chụp mấy tấm ảnh hai cây này, sau đó cầm điện thoại rời khỏi hậu viện.
Thấy Hoàng lão bản rời đi như vậy, nãy giờ Điền Tùng vẫn luôn không nói đỡ cho Hoàng lão bản, liền không nhịn được cười. Sau đó đưa tay vỗ vai Trương Hạo Lâm, giơ ngón tay cái về phía hắn.
90 vạn một cây, giá này thật sự quá tàn nhẫn. Nếu không phải do chất lượng cây của Trương Hạo Lâm quá tốt, Hoàng lão bản cũng không có khả năng thỏa hiệp.
Nhìn Hoàng lão bản bình thường khôn lỏi như vậy, lần này cũng bị Trương Hạo Lâm ép đến c·h·ế·t, loại người lòng tham không đáy như hắn, phải thu thập như vậy mới được. Xem hắn về sau còn dám tham lam, luôn muốn chiếm t·i·ệ·n nghi của người khác hay không.
"Điền ca, chúng ta ra tiền viện uống trà đi. Sầu riêng nhà ta hương vị tuyệt nhất, ngươi đã đến nhất định phải mời ngươi nếm thử." Thấy Điền Tùng giơ ngón tay cái với mình, Trương Hạo Lâm chỉ cười, sau đó nói với hắn như vậy.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đ·á·n·h giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận