Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 262: Tới cái hoa khôi cảnh sát

**Chương 262: Tới cái hoa khôi cảnh sát**
Hắn cũng biết Điền Tùng vì giới thiệu sai Hoàng lão bản mà trong lòng có chút gánh nặng. Hắn liền cười gật đầu, đặc biệt thoải mái nói: "Tốt, nếu Điền ca coi ta là bằng hữu, vậy nếu ta có khó khăn, nhất định sẽ tìm Điền ca hỗ trợ."
Chỉ là nói như vậy, Trương Hạo Lâm liền đưa mắt nhìn về phía tiền viện, nơi Hoàng lão bản đang thấp giọng châu đầu ghé tai với tên mặt nhọn kia, khóe miệng hắn xẹt qua một tia cười lạnh, bất quá rất nhanh lại biến mất.
"Tốt, vậy ngươi nhất định phải nhớ kỹ. Nếu ngươi có chuyện khó khăn gì, mà tìm ta hỗ trợ nhưng ta lại không hề hay biết, ta nhất định sẽ tính sổ với ngươi." Trương Hạo Lâm thật sự là quá sảng khoái, Điền Tùng cảm thấy ở chung với người như Trương Hạo Lâm, thực sự đặc biệt thoải mái.
Cho nên nghe Trương Hạo Lâm vừa nói như vậy, Điền Tùng liền cười, trực tiếp cầm lấy sầu riêng nhà Trương Hạo Lâm, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.
Loại cảm giác hương thuần, đậm đà kia lan tràn trong khoang miệng hắn, tâm tình của hắn cũng dần dần tốt hơn nhiều.
Thời gian cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua, nhanh tới gần giữa trưa. Mặt trời độc ác đã treo lên thiên không, ánh sáng nhàn nhạt mang theo chút nhiệt độ thiêu đốt, cao cao từ không trung hắt vào trong sân nhà Trương Hạo Lâm.
Trước đó, Hoàng lão bản cùng tên mặt nhọn kia cho rằng mình đã làm khó được Trương Hạo Lâm, nên dương dương đắc ý trong sân. Bị mặt trời chiếu không chịu nổi, liền đứng dưới mái hiên nhà Trương Hạo Lâm.
Thế nhưng ngay cả khi đến dưới mái hiên, bọn họ vẫn không cầu được chút râm mát, dù sao từ đầu đến cuối đều phải đứng dưới mặt trời mà phơi mình.
"Ha ha ha ha," ngay lúc bọn họ phơi không được, cảm thấy mình đều nhanh bị cảm nắng mồ hôi đầm đìa.
Trong đường phòng, Trương Hạo Lâm, Điền Tùng cùng hai người cảnh sát kia đang ngồi uống trà ăn sầu riêng, thỉnh thoảng lại phát ra những tràng cười lớn. Còn giống như trò chuyện với nhau rất vui vẻ, lập tức khiến tên mặt nhọn cùng Hoàng lão bản tức giận đến không chịu được.
Đặc biệt là tên mặt nhọn kia, mặt mày hắn tức giận đến biến dạng, nhìn thấy một cây chổi cao lương bên cạnh chân mình.
Hắn liền đặc biệt tức giận, duỗi chân đá cây chổi kia ra thật xa. Trong lòng không ngừng mắng to: "Mẹ hắn, Trương Hạo Lâm tên tôn tử đáng chết này. Cứ chờ đấy, đợi người trên huyện tới, xem bọn họ xử lý tên tôn tử này thế nào. Mẹ hắn, trời nóng như vậy, lại để bọn họ đứng phơi nắng dưới mặt trời. Người trên huyện này đều là cưỡi ốc sên tới sao? Sao mà chậm như vậy!"
Không chỉ có tên mặt nhọn nóng không chịu được, ngay cả Hoàng lão bản trắng trắng mập mập kia, cũng nóng đến mồ hôi đầm đìa. Cả khuôn mặt biến thành đỏ bừng, cảm giác mình lập tức sẽ ngất xỉu.
Nếu không phải ngay từ đầu, hắn bị phơi nắng đến mức định đi vào đường phòng tránh nắng, nhưng lại bị Điền Tùng sỉ nhục đuổi ra. Hắn tuyệt đối không có khả năng đứng ở chỗ này, bồi tên mặt nhọn phơi nắng.
Phải biết hắn cảm thấy mình sắp ngất xỉu, hơn nữa còn choáng váng đầu muốn nôn. Hắn nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, khẳng định không thể kiên trì được bao lâu.
Trong đầu hắn, hoàn toàn chỉ có một ý nghĩ: "Sớm biết người của tên mặt nhọn này đến chậm như vậy, hắn đã không nên vội vàng hướng đám người này biểu đạt trung tâm như vậy."
"Hẳn là trước tìm chỗ tránh mát, đợi người của tên mặt nhọn kia đến, hắn mới thể hiện lập trường. Coi như tên mặt nhọn cảm thấy không vui, nhưng ít ra hắn cũng không cần phải chịu tội này."
Hai tên tiểu nhân hèn hạ ngoài cửa, đã bị mặt trời phơi không chịu nổi. Trong khi đó, Trương Hạo Lâm, Điền Tùng cùng hai người cảnh sát, lại xem thường ngồi trong đường phòng uống trà ăn, cảm thấy vô cùng nhàn nhã.
Dù sao, người đứng phơi nắng bên ngoài không phải là bọn họ. Kẻ đầu cơ trục lợi, lòng mang ý đồ xấu, tiểu nhân hèn hạ thì nên chịu chút đau khổ như vậy.
Nếu không, bọn họ thật sự sẽ coi mình là Thiên Vương lão tử, đi tới chỗ nào cũng được mọi người quỳ lạy, mắt mọc trên trời, không xem ai ra gì.
Ngay lúc tên mặt nhọn cùng Hoàng lão bản bị mặt trời phơi đến không chịu nổi. Nghĩ xem mình có nên tìm chỗ râm mát tránh tạm hay không, thì đột nhiên, bên ngoài sân nhà Trương Hạo Lâm, vang lên tiếng xe. Hơn nữa, nghe âm thanh kia, không giống như chỉ có một chiếc.
Nghe thấy âm thanh này, kích động nhất không ai khác ngoài hai tên tiểu nhân hèn hạ đang bị phơi nắng kia. Đặc biệt là gã mặt nhọn, nghe được tiếng xe, lập tức xông về phía cửa sân nhà Trương Hạo Lâm.
Vừa chạy vừa nghĩ: "Mẹ hắn, người này cuối cùng cũng tới. Trương Hạo Lâm, tên tiểu tử thúi này, hại hắn phơi nắng lâu như vậy. Lát nữa, hắn nhất định phải khiến tên tiểu tử này sống không bằng chết."
Tiếng xe vừa vang lên bên ngoài, Hoàng lão bản còn chưa kịp phản ứng. Quay đầu lại đã thấy gã mặt nhọn, chạy mất dạng.
Hắn hoàn hồn, liền lau mồ hôi. Sau đó vội vội vàng vàng, chạy theo ra cửa sân nhà Trương Hạo Lâm.
Khi hắn đến cửa sân, quả nhiên nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát dừng ở đó. Có bảy, tám cảnh sát từ trên xe bước xuống, mà tên mặt nhọn kia đang đứng đó, sắc mặt rất khó coi.
Nhưng so với trước kia, thái độ hống hách của hắn với đám cảnh sát trên trấn. Bộ dạng này rõ ràng là khách khí hơn nhiều.
Chỉ là khi Hoàng lão bản đưa mắt, nhìn những cảnh sát bước xuống xe. Ánh mắt hắn, lập tức bị hấp dẫn.
Một nữ cảnh sát mặc đồng phục, dáng người yểu điệu có lồi có lõm, như thế đi tới trước mặt hắn. Khiến người ta không thể rời mắt, là nữ cảnh sát này dáng dấp thật sự rất xinh đẹp.
Mắt to, mũi cao vểnh, miệng nhỏ nhắn. Làn da không so được với mấy tiểu thư da trắng trong thành, nhưng lại lộ ra khí khái hào hùng, đặc biệt có khí chất, loá mắt đến mức làm cho người ta không thể rời mắt.
Dáng người nàng, thật là đẹp, hai đoàn đầy đặn trước ngực kia, thật sự quá mức mê người. Cao cao căng lên đồng phục cảnh sát, nút áo như sắp bị bung ra.
Gặp được nữ cảnh sát mê người như vậy, Hoàng lão bản không nhịn được, nuốt nước miếng một cái, thầm cảm thán trong lòng: "Mẹ nó, xinh đẹp như vậy lại đi làm cảnh sát, thật đáng tiếc. Chỉ là làm cảnh sát đúng là không giống như vậy, nhìn đã thấy đặc biệt có phong vị. Những nữ nhân khác nhìn xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng luôn yếu đuối. Còn người này nhìn qua, lại đặc biệt có sức sống."
Ban đầu, nữ cảnh sát đứng ở một bên. Nghe gã mặt nhọn, nói chuyện với đồng sự của mình về sự tình lần này.
Khác với những cảnh sát kia nghe theo lời gã mặt nhọn mà gật đầu liên tục. Khóe miệng nữ cảnh sát này, từ đầu đến cuối luôn treo nụ cười lạnh, tựa hồ đối với những cảnh sát này vô cùng bất mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận