Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 286: Lạt muội Tý nhất cái

Chương 286: Cô nàng cay cú
Chỉ là sau khi ngồi xuống, Trương Hạo Lâm lại không nhịn được ngẩng đầu, liếc nhìn sắc mặt khó coi của Nhạc Mi. Trong lòng thầm nghĩ: "Nữ cảnh s·á·t xinh đẹp này, bình thường tính tình đều xông xáo như thế sao? Đúng là cay thật, cùng Khỉ Tình, Mộ Dung Lạc Nguyệt bọn họ, quả nhiên là không giống nhau."
Bất quá vậy thì thế nào? Hắn, Trương Hạo Lâm, có lòng tin, chỉ cần mình bỏ chút tâm tư, tóm được nàng. Đến lúc đó chẳng phải là sẽ giống Mộ Dung Lạc Nguyệt, ngoan ngoãn trước mặt hắn, trở nên dịu dàng động lòng người.
Mặc kệ có cay, có cá tính đến đâu. Nếu như yêu hắn, Trương Hạo Lâm, khẳng định đều sẽ ngoan ngoãn thu liễm tính khí. Hơn nữa bên cạnh hắn đã có hai người, xem hắn như trời là Khỉ Tình và Mộ Dung Lạc Nguyệt.
Hắn ngược lại rất muốn thử một chút, cùng Nhạc Mi, loại phụ nữ đ·ộ·c lập, lại có cá tính này ở chung một chỗ, là cảm giác gì.
Thấy Trương Hạo Lâm nghe lời nàng, cứ như vậy ngồi xuống trước mặt nàng. Từ đầu tới đuôi vẫn luôn xụ mặt, không muốn cho Trương Hạo Lâm sắc mặt tốt, Nhạc Mi nhìn hắn.
Trực tiếp cầm một phần cơm hộp, đặt ở trước mặt Trương Hạo Lâm. Cũng không nói chuyện với hắn, tự mình cầm phần cơm hộp của mình, cúi đầu xuống liền bắt đầu ăn.
Nhìn xem Nhạc Mi như vậy, Trương Hạo Lâm mặc dù ngoài mặt không nói gì thêm, cũng giống như nàng cúi đầu xuống bắt đầu ăn cơm hộp. Nhưng lại nhịn không được nhếch khóe miệng lên, cười t·r·ộ·m.
Trong lòng thầm nghĩ: "Cô nàng cảnh s·á·t xinh đẹp này, thật là không biết che giấu nội tâm của mình. Rõ ràng đều không nỡ để hắn bị đói, tới đây đưa cơm hộp cho hắn, còn làm ra vẻ rất chán ghét hắn. Trình độ khẩu thị tâm phi này, thật sự là lợi h·ạ·i."
Chỉ là Trương Hạo Lâm ở đó cười t·r·ộ·m, nụ cười của hắn lại bị Nhạc Mi, người luôn chú ý hắn, nhìn thấy.
Cho nên mặt Nhạc Mi, lập tức liền xụ xuống. Nhìn Trương Hạo Lâm, lạnh lùng nói: "Ngươi cười cái gì mà cười? Có gì đáng cười?"
Nhạc Mi đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, người bị áp giải đến cục cảnh s·á·t còn có thể cười vui vẻ như vậy. Hắn chẳng lẽ không p·h·át hiện, trước đó ở nhà bọn họ, đám cảnh s·á·t ở huyện thành kia đang nhằm vào hắn sao? Chẳng lẽ hắn không sợ, mình bị mang đến nơi này, bị trả đũa sao?
Chuyện này mặc dù tỷ lệ không lớn, nhưng không phải không có. Trong giới cảnh s·á·t bọn họ, những kẻ làm xằng làm bậy vẫn có thể tìm ra được. Cho nên Trương Hạo Lâm to gan như vậy, Nhạc Mi cũng không biết, có phải hắn t·h·iếu thông minh hay không.
"Cùng mỹ nữ ăn cơm hộp, ta đương nhiên cao hứng. Cảnh quan Nhạc, hôm nay cảm ơn cô đã công chính liêm minh, giúp ta nói chuyện. Nếu có cơ hội, ta mời cô ăn cơm." Mặc kệ Nhạc Mi ở trước mặt hắn, sắc mặt khó coi đến đâu, Trương Hạo Lâm vẫn cười nói chuyện cùng nàng. Đẹp trai lại ôn nhu, đặc biệt có mị lực.
Dù sao trong lòng Nhạc Mi nghĩ thế nào, Trương Hạo Lâm cũng đoán được tám chín phần. Hắn đương nhiên sẽ không vì Nhạc Mi bày ra vẻ mặt lạnh lùng với hắn, mà bỏ chạy.
Ngược lại, hắn còn đặc biệt thích Nhạc Mi ở điểm này. Lạnh lùng với hắn như vậy, trong lòng lại không cách nào kháng cự mị lực của hắn, quả thực rất giằng xé.
Lại có lẽ Nhạc Mi là bởi vì, hắn là bạn trai của Mộ Dung Lạc Nguyệt. Mới không dám cùng hắn tiếp xúc nhiều, sợ có lỗi với tiểu yêu tinh Mộ Dung Lạc Nguyệt. Chỉ là nàng không hiểu, chuyện tình cảm, làm sao có thể bị kh·ố·n·g chế bởi con người? Huống chi, hắn, Trương Hạo Lâm, còn có khí hồng chi. Hắn cũng không tin, Nhạc Mi có thể cự tuyệt được.
Lúc đầu ngay từ đầu, sắc mặt Nhạc Mi vô cùng khó coi. Nhưng bây giờ nghe được Trương Hạo Lâm nói như vậy, nàng liền có chút không kìm được.
Vẫn c·ắ·n chặt răng, cố gắng làm ra vẻ không vui. Ngẩng đầu nhìn Trương Hạo Lâm một chút, sau đó nói: "Dẻo miệng, ngươi bình thường liền dùng cách này để l·ừ·a gạt nữ hài t·ử đúng không? Ta, Nhạc Mi, không có mắc câu đâu!"
Nói xong lời này, Nhạc Mi liền cụp mắt xuống, không nhìn Trương Hạo Lâm. Cúi đầu xuống từng miếng từng miếng, đưa hộp cơm có hương vị không ngon lắm vào miệng.
Là nàng ngoài mặt che giấu rất khá, thân thể nàng lại bán đứng nàng. Lúc đầu, vành tai trắng nõn liền đỏ lên vì lời nói của Trương Hạo Lâm.
Mà Nhạc Mi cúi đầu ăn cơm, cũng vừa ăn vừa nghĩ: "Trương Hạo Lâm, tên tiểu t·ử thúi này, rõ ràng đã có Mộ Dung Lạc Nguyệt. Chính ở chỗ này nói lời mập mờ kia, lại là có ý gì? Cùng mỹ nữ ăn cơm liền cao hứng? Thật là không chịu trách nhiệm! Hắn quả nhiên cùng chính mình tưởng tượng, đa tình không đáng tin như vậy."
Cho nên nghĩ đến đây, Nhạc Mi đối với Trương Hạo Lâm càng thêm kháng cự.
Đôi lông mày cong đẹp tự nhiên hơi nhíu lại. Biểu thị rõ nàng không vui, cùng với bất mãn đối với Trương Hạo Lâm.
"Ta nào có dẻo miệng? Ta nói là lời thật nha. Hôm nay nếu như không phải nhờ cảnh quan Nhạc, chắc là ta sẽ bị đám cảnh s·á·t huyện thành kia làm cho t·h·ả·m rồi." Mặc kệ Nhạc Mi nhíu mày khó coi bao nhiêu, Trương Hạo Lâm cũng giống như không nhìn thấy, tiếp tục nói.
"Cho nên nói, ta là thật rất cảm tạ cảnh quan Nhạc. Như vậy đi, hai ngày nữa ta đưa bạn gái của ta tới huyện thành chơi. Đến lúc đó chúng ta mời cảnh quan Nhạc ăn cơm, cảnh quan Nhạc cùng bạn gái của ta đều là nữ hài t·ử, các cô hẳn là tương đối hợp nhau."
Trương Hạo Lâm vừa nói chuyện, một bên liền đưa đồ ăn vào miệng. Nhìn Nhạc Mi, cười đến giống như rất chân thành. Thế nhưng là trong lòng hắn, lại có suy nghĩ riêng.
Vừa rồi trên đường tới cục cảnh s·á·t, nghe Nhạc Mi cùng Mộ Dung Lạc Nguyệt nói chuyện, quan hệ của hai người bọn họ rất tốt. Cho nên Nhạc Mi kháng cự hắn, hẳn là có một phần rất lớn nguyên nhân là do hắn là bạn trai của Mộ Dung Lạc Nguyệt.
Cho nên hắn đương nhiên không thể để cho Nhạc Mi cảm thấy, hắn Trương Hạo Lâm không chuyên tâm trong tình cảm. Lúc này, việc kéo Mộ Dung Lạc Nguyệt mời nàng ăn cơm, đương nhiên liền lộ ra chính đáng hơn nhiều.
Chỉ cần hắn cùng Nhạc Mi quen thuộc, về sau còn sợ không có cơ hội, thu phục cô nàng cảnh s·á·t xinh đẹp này sao? Hắn cũng không tin, Nhạc Mi thật có cái năng lực kia, ch·ố·n·g cự được mị lực của khí hồng chi.
Lúc đầu Nhạc Mi là cảm thấy, Trương Hạo Lâm nói muốn hẹn nàng ăn cơm, khẳng định là đ·á·n·h chủ ý lên người nàng. Cho nên nàng vừa rồi còn đối với Trương Hạo Lâm có loại hảo cảm kia, lập tức liền biến thành chán gh·é·t.
Liền trong lòng không nhịn được nghĩ: "Trương Hạo Lâm quả nhiên là gã đàn ông đa tình, quay đầu nàng nhất định phải đem chuyện này nói cho Mộ Dung Lạc Nguyệt. Miễn cho Mộ Dung Lạc Nguyệt mắc l·ừ·a bị l·ừ·a, đến lúc đó muốn k·h·ó·c cũng không kịp."
Thế nhưng là lời tiếp theo của Trương Hạo Lâm, lại làm cho Nhạc Mi vốn đang rất tức giận khựng lại.
Ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mũi tràn đầy hoài nghi. Liền hỏi hắn: "Ngươi có bạn gái sao? Ta thấy ngươi tuổi không lớn lắm, hẳn là vừa mới tốt nghiệp, nhanh như vậy đã tìm bạn gái?"
Nhạc Mi là không nghĩ ra, Trương Hạo Lâm tên tiểu t·ử thúi này, đến tột cùng đang có ý đồ gì. Vừa rồi ở t·r·ê·n xe, liền đối với nàng đ·ộ·n·g t·h·ủ động cước. Còn dỗ ngon dỗ ngọt khen nàng là mỹ nữ, nói muốn mời nàng ăn cơm.
Thế nhưng quay đầu, Trương Hạo Lâm lại nói, muốn mang th·e·o Mộ Dung Lạc Nguyệt mời nàng ăn cơm. Cho nên ngay từ đầu, đều là nàng Nhạc Mi nghĩ nhiều, Trương Hạo Lâm căn bản đối với nàng không có ý kia sao?
Cho cái phiếu phiếu đi, dù sao ngày mai lại có phiếu phiếu
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ người dịch. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận