Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 195: Ban ngày cái kia chút chuyện

Chương 195: Chuyện lúc ban ngày
Sáng nay cũng bởi vì Trương Hạo Lâm không đứng đắn, cho nên mới bị người bạn thân kia bắt gặp hai người bọn họ ở trong phòng như vậy, lúc đó Mộ Dung Lạc Nguyệt đều x·ấu hổ c·hết đi được. Hiện tại Trương Hạo Lâm lại như thế, Mộ Dung Lạc Nguyệt đương nhiên sẽ khẩn trương.
Phải biết hiện tại thế nhưng có một đám thanh niên ở tại hậu viện nhà bọn họ, mà phòng của Trương Hạo Lâm lại cách hậu viện gần như vậy. Cái này nếu làm ra chút động tĩnh gì đó bị người khác nghe thấy, vậy thì nàng Mộ Dung Lạc Nguyệt sau này còn mặt mũi nào gặp người?
"Sợ cái gì? Dù sao ngươi là nữ nhân danh chính ngôn thuận của ta Trương Hạo Lâm, ta không sợ bọn họ nghe thấy. Chẳng qua nếu như ngươi cảm thấy ngượng ngùng, vậy thì không cần nhịn p·h·át ra âm thanh là được."
Nói xong lời này, Trương Hạo Lâm liền cười tà một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa. Trực tiếp vùi đầu, liền chặn lấy miệng của Mộ Dung Lạc Nguyệt.
"Ân... Đồ gỗ..." Lúc đầu vì sợ bị những người ở hậu viện nghe được, Mộ Dung Lạc Nguyệt cố gắng không p·h·át ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhưng theo Trương Hạo Lâm không kiêng nể gì mà c·ô·ng thành chiếm đất, Mộ Dung Lạc Nguyệt vẫn là không nhịn được p·h·át ra tiếng ưm thấp mị. Hai tay chăm chú bấu víu vào tấm lưng rắn chắc của Trương Hạo Lâm, âm thanh đều trở nên có chút r·u·n rẩy.
"Bảo bối, nàng thật mê người." Nhìn tiểu mỹ nhân dưới thân mình mị nhãn như tơ, hai gò má diễm lệ như hoa đào.
Trương Hạo Lâm cũng cảm thấy mình càng thêm hưng phấn, điê·n cu·ồng tác thủ. Mang th·e·o nữ nhân yêu hắn đến cơ hồ quên cả bản thân, đến tầng tầng lớp lớp đỉnh phong k·h·o·á·i hoạt.
Hậu viện nhà Trương Hạo Lâm đang khua chiêng gõ t·r·ố·ng xây dựng nhà kho, tiếng đinh đinh đương đương đặc biệt lớn. Chính bởi vì vậy, cho dù trong phòng Trương Hạo Lâm và Mộ Dung Lạc Nguyệt khó mà ức chế p·h·át ra thanh âm làm cho người ta đỏ mặt tía tai, cũng không bị bất luận kẻ nào nghe được.
Một trận mây mưa qua đi, Mộ Dung Lạc Nguyệt khí lực cơ hồ hao hết, cảm thấy mình ngay cả sức lực ngồi dậy cũng không có, cứ như vậy hỗn loạn trong n·g·ự·c Trương Hạo Lâm ngủ th·iếp đi.
Nhìn Mộ Dung Lạc Nguyệt mỏi mệt như vậy, hoàn toàn trái ngược với nàng, Trương Hạo Lâm lại cảm thấy tinh lực đặc biệt dồi dào, hắn nhịn không được cười thầm. Trong lòng thầm oán: "Rõ ràng người xuất lực là ta, làm sao kết quả người mệt c·hết lại là tiểu yêu tinh Mộ Dung Lạc Nguyệt này?"
Nghĩ như vậy, Trương Hạo Lâm liền cảm giác được màu hồng chi khí trong cơ thể mình giống như lại bắt đầu bành trướng, chỉ bất quá so với lần đầu tiên cùng Mộ Dung Lạc Nguyệt, đạt được nguyên hồng của nàng thì tốc độ tăng trưởng của màu hồng chi khí rõ ràng yếu hơn một chút.
Bất quá hiểu rõ màu hồng chi khí tăng trưởng cũng sẽ k·é·o th·e·o tu vi của mình cùng kích thước Cửu Thải thần điền, cho nên tâm tình Trương Hạo Lâm vẫn là vô cùng tốt. Dù sao đợi đến khi Mộ Dung Lạc Nguyệt trở về, hắn liền có thể đạt được Khỉ Tình.
Đến lúc đó, đạt được nguyên hồng của Khỉ Tình nhất định cũng sẽ thôi động tu vi của hắn tăng trưởng, vậy thì hắn có thể trồng càng nhiều cây cối trân quý. Như thế thì hắn Trương Hạo Lâm muốn p·h·át tài, cầm xuống Lam Tuyết, băng sơn đại mỹ nhân kia, chẳng phải là chuyện vài phút sao.
Càng nghĩ như vậy, Trương Hạo Lâm tâm tình càng tốt, hắn vừa nghĩ vừa mặc quần áo t·ử tế xuống g·i·ư·ờ·n·g. Đắp tấm thảm mỏng lên thân thể trơn bóng mê người của Mộ Dung Lạc Nguyệt đang say ngủ. Sau đó lúc này đi ra ngoài, chuẩn bị tìm chút chuyện gì đó làm.
Dù sao chuyện của Trương Học Hữu hắn cũng không giúp được gì, chỉ cần có Trương Học Hữu thì hắn đi đơn giản chính là thêm phiền. Bất quá, Trương Hạo Lâm mới vừa từ cửa phòng Mộ Dung Lạc Nguyệt đi ra, liền thấy mẫu thân mình đứng ở trong sân, nhìn hắn đỗ chiếc xe xích lô ở đó.
Thấy vậy, Trương Hạo Lâm liền đi tới, cười nói với mẫu thân mình: "Mẹ, người đang nhìn cái gì vậy?"
Hôm nay bởi vì có Khỉ Tình hỗ trợ, mẫu thân của Trương Hạo Lâm tuy cũng bận rộn cả buổi sáng, nhưng lại không có mệt mỏi lắm. Nhìn thấy con trai mình từ trong phòng Mộ Dung Lạc Nguyệt đi ra, nhưng Mộ Dung Lạc Nguyệt lại không có đi theo, biết điều này có ý nghĩa gì, mẫu thân Trương Hạo Lâm liền cười có chút lúng túng.
Quay đầu lại nhìn chiếc xe xích lô kia, nói: "Ta chính là nhìn xe này, hôm đó ngươi mua về ta còn chưa có nghiêm túc nhìn qua. Bây giờ nhìn cũng thật không tệ, đáng tiếc bị đội cảnh s·á·t giao thông giữ lâu như vậy."
Trương Hạo Lâm cũng nhìn ra mẫu thân mình thần sắc có chút m·ấ·t tự nhiên, sau đó liền cười cười, nhìn mẫu thân mình nói: "Hiện tại lấy về được là không thể tiếc rồi, mẹ, xe này về sau để cha ta lái đi. Bình thường các người đi chợ hay gì đó, cũng không cần tự mình đi bộ nữa."
Chỉ là Trương Hạo Lâm ngoài mặt bất động thanh sắc như vậy, nhưng trong lòng lại đoán. Không phải là chuyện vừa rồi của mình cùng Mộ Dung Lạc Nguyệt trong phòng, bị lão mụ mình nghe được chứ? Không phải vì cái gì mà nụ cười của lão mụ lại kỳ quái như thế?
"Tiểu t·ử ngốc, xe xích lô này thế nào cũng phải mấy ngàn? Ngươi sao lại cho chúng ta? Vẫn là giữ lại đi, dù sao chúng ta lớn tuổi, đi bộ nhiều một chút đối với thân thể cũng tốt. n·g·ư·ợ·c lại là ngươi, giữ lại xe này có thể mang th·e·o Tiểu Nguyệt đi khắp nơi, làm việc không có ai đưa trước khi đến còn có thể đưa hàng cho Trần lão bản."
Mẫu thân Trương Hạo Lâm biết con trai mình hiếu thuận, nhưng hiếu thuận là một chuyện, xe này bà cảm thấy vẫn là Trương Hạo Lâm giữ lại tác dụng tương đối lớn. Hai vợ chồng bọn họ đều già, có vật gì tốt đương nhiên phải để cho Trương Hạo Lâm trước.
Huống hồ, trước mắt Trương Hạo Lâm cùng Mộ Dung Lạc Nguyệt tình cảm ổn định như vậy, bọn họ đương nhiên hy vọng Trương Hạo Lâm có thể lái xe này mang Mộ Dung Lạc Nguyệt ra ngoài đi dạo. Đợi hai người bọn họ tình cảm đến trình độ nhất định, đến lúc đó liền không lo chuyện hôn sự của hai người.
Chỉ là lão mụ mình nói như vậy, lập tức làm Trương Hạo Lâm nhịn không được cười. Người ta Mộ Dung Lạc Nguyệt là từ trong thành đến, mang nàng đi hóng gió tản bộ còn có thể nói là có phong thái, cái này nếu là lái xe xích lô, hình ảnh kia Trương Hạo Lâm cơ hồ cũng không dám tưởng tượng.
Cho nên hắn liền cười nói với lão mụ: "Mẹ, không cần, xe này vẫn là người và cha giữ lại dùng. Dù sao Trần lão bản bên kia đã không cần ta đưa hàng, với lại xe xích lô này Tiểu Nguyệt cũng không có cách nào ngồi. Chờ thêm một thời gian nữa, chuyện xe này tự ta sẽ giải quyết."
Ngay từ đầu Trương Hạo Lâm sở dĩ mua xe xích lô này, chủ yếu là để đưa sầu riêng cho những sạp trái cây buôn bán ở trong tiểu trấn. Vốn là nghĩ đến đợi hắn làm ăn lớn, xe này liền để cho cha mẹ mình làm phương tiện đi lại. Hiện tại Trần lão bản tự mình đến lấy hàng, hắn không cần đưa sầu riêng, xe này tự nhiên không dùng được.
Huống hồ, Trương Hạo Lâm đã quyết định, đợi sau khi hai cây hoa cúc lê và trầm hương trân quý tr·ê·n tay hắn xuất thủ, hắn nhất định sẽ mua xe. Đến lúc đó, làm chút chuyện gì, có xe của mình cũng tương đối dễ dàng.
"A, vậy cũng được, vậy xe này ta và cha ngươi dùng trước, ngươi nếu là cần thì nói với chúng ta một tiếng là được." Nghe được con trai mình nói như vậy, mẫu thân Trương Hạo Lâm cũng không có cự tuyệt, liền cười đáp ứng.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đ·á·n·h giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận