Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 407: Nữ nhân yêu nhất đồ vật

**Chương 407: Thứ phụ nữ yêu nhất**
Ngày mai nàng lại phải về nội thành, nàng đi rồi, hai người họ cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại. Cho nên Trương Hạo Lâm đương nhiên phải dành chút thời gian, ở bên cạnh tên tiểu yêu tinh này.
Hắn Trương Hạo Lâm, trước nay sẽ không bạc đãi nữ nhân của mình. Cho nên chiều nay, hắn cũng không có ý định làm việc khác. Dù sao có Trương Học Hữu giúp hắn chạy việc, hắn liền ở nhà bầu bạn với mỹ nhân.
Nghĩ như vậy, Trương Hạo Lâm liền trực tiếp đi tới phòng của Mộ Dung Lạc Nguyệt.
Mà vừa rồi bởi vì Trương Hạo Lâm, trước mặt Trương Học Hữu nói những lời như vậy, Mộ Dung Lạc Nguyệt cảm thấy rất ngượng ngùng, nàng mới trở về phòng một lúc, Trương Hạo Lâm đã theo vào.
Nàng có chút ngượng ngùng, đỏ mặt, nhìn Trương Hạo Lâm nói: "Sao chàng lại vào đây? Chẳng phải chàng đang nói chuyện với Học Hữu ở ngoài sân sao?"
Trương Hạo Lâm, tên đại bại hoại này, thật là đủ xấu xa. Biết rõ ràng nàng sẽ ngượng ngùng, còn cố tình trước mặt Trương Học Hữu trêu đùa nàng, cũng may không có cởi quần áo nàng, vô dụng tay xoa nắn đôi gò bồng đảo ngạo nghễ kia của nàng.
Giống như vừa rồi bá phụ bá mẫu, bởi vì hắn một mình quyết định chuyện làm trưởng thôn, nổi trận lôi đình. Với hắn mà nói, dường như không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Trương Hạo Lâm tên đại bại hoại này, không phải rất hiếu thuận sao? Sao lần này, làm việc lại to gan như vậy?
Cho nên Mộ Dung Lạc Nguyệt đã cảm thấy: "Mình bình thường nhận biết Trương Hạo Lâm kia, rốt cuộc có phải là Trương Hạo Lâm thật không? Tên gia hỏa này, rốt cuộc bộ mặt nào mới là thật?"
Nghe Mộ Dung Lạc Nguyệt nói như vậy, Trương Hạo Lâm liền đi qua. Trực tiếp ngồi xuống cạnh Mộ Dung Lạc Nguyệt đang ngồi trên giường, sau đó cười nói với nàng: "Học Hữu đi rồi, ta giao một ít chuyện cho hắn xử lý, cho hắn đi làm. Ngày mai nàng phải về nội thành rồi, ta muốn ở lại bầu bạn với nàng."
Bất kể thế nào, Mộ Dung Lạc Nguyệt đều lặn lội ngàn dặm xa xôi, đến nơi đây thăm hắn. Gần đây hắn bận rộn như vậy, đều không có dành nhiều thời gian cho Mộ Dung Lạc Nguyệt.
Hiện tại nàng đi rồi, đoán chừng, phải đợi một thời gian nữa mới có thể đến thăm hắn. Cho nên mặc kệ hắn có bận rộn đến đâu, chiều nay cũng phải ở bên cạnh nàng.
Nếu không, đợi tiểu yêu tinh này trở về, nghĩ tới hắn không ở bên cạnh nàng. Đoán chừng tiểu yêu tinh này sẽ rất tủi thân, một mình trốn đi khóc mất.
"Chàng nói thật, chiều nay thật sự ở cùng ta sao? Không phải là muốn chọc ghẹo ta, muốn cùng ta ba ba a?" Nghe Trương Hạo Lâm nói như vậy, Mộ Dung Lạc Nguyệt liền mở to đôi mắt ngập nước, cao hứng nhìn hắn nói.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này, nàng đến chỗ Trương Hạo Lâm. Trương Hạo Lâm bình thường đều bận rộn việc của hắn, nàng thường ở cùng mẫu thân Trương Hạo Lâm, tâm sự, nói chuyện phiếm.
Nàng vốn cho rằng, Trương Hạo Lâm là nam nhân, bận rộn sự nghiệp của mình, không có thời gian bên cạnh nàng cũng là bình thường. Mặc dù đôi khi cảm thấy mất mát, nhưng quen rồi, cũng không cảm thấy có gì.
Nhưng hiện tại nhìn thấy Trương Hạo Lâm, thế mà lại đặc biệt dành thời gian cho nàng. Mộ Dung Lạc Nguyệt có chút cảm động, trong lòng nghĩ: "Xem ra Trương Hạo Lâm tên đầu gỗ này, cũng không phải thật sự không quan tâm nàng. Hắn chỉ là quá bận rộn mà thôi, kỳ thật trong lòng, vẫn có nàng."
Cũng không uổng công sáng nay, nàng làm ra hi sinh lớn như vậy. Tự mình mở miệng yêu cầu, để Khỉ Tình chuyển đến nhà bọn hắn ở.
Chỉ cần Trương Hạo Lâm tên đầu gỗ này, trong lòng có nàng, vậy là đủ để nàng biết mình đã vì hắn mà hy sinh. Mặc kệ nàng có làm nhiều đến đâu, cũng đều đáng giá.
Nghe Mộ Dung Lạc Nguyệt nói như vậy, Trương Hạo Lâm liền nhịn không được bật cười. Vừa cười vừa đưa tay, nhéo nhéo Mộ Dung Lạc Nguyệt, khuôn mặt tràn đầy nhựa sống.
Sau đó nói: "Đương nhiên là thật, ta khi nào lừa nàng? Gần đây ta quá bận, có chút lạnh nhạt với nàng. Đợi đến khi sự nghiệp của ta phát triển, ta sẽ bớt thời gian ở bên nàng, đương nhiên, chuyện ba ba, không thể thiếu a, hì hì."
Nói đến đây, tay của tiểu nông dân này bắt đầu trèo lên trước ngực nàng, cách quần áo xoa nắn...
Giống như Mộ Dung Lạc Nguyệt, tiểu yêu tinh cổ linh tinh quái như vậy, trong khoảng thời gian đến nhà bọn hắn, cũng không quấn lấy hắn. Đại đa số thời điểm, đều ở nhà hắn, bầu bạn với mẫu thân hắn.
Trương Hạo Lâm tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng đối với sự hiểu chuyện của Mộ Dung Lạc Nguyệt, hắn trong lòng tự nhiên hiểu rõ. Cho nên, khi nên cho Mộ Dung Lạc Nguyệt một viên kẹo, hắn Trương Hạo Lâm tự nhiên sẽ không keo kiệt.
Nói xong lời này, Trương Hạo Lâm liền trực tiếp thò tay vào túi, lấy ra một hộp gấm.
Sau đó đưa tới trước mặt Mộ Dung Lạc Nguyệt, cười nói với nàng: "Nàng xem một chút, đây là ta hôm nay đi lên trấn, đặc biệt mua cho nàng, ta cảm thấy đặc biệt hợp với nàng. Nơi nhỏ bé này không mua được đồ trang sức quý giá gì, nàng liền tạm mang vậy."
Với tài lực hiện tại của Trương Hạo Lâm, hắn vốn muốn mua cho Mộ Dung Lạc Nguyệt, một sợi dây chuyền kim cương lớn, để khao thưởng việc sáng nay, nàng đề nghị để Khỉ Tình đến nhà bọn hắn ở.
Dù sao trong mắt Trương Hạo Lâm, nữ nhân đều lòng dạ hẹp hòi. Nhưng Mộ Dung Lạc Nguyệt tiểu yêu tinh này, vì hắn có thể hài lòng, thế mà chủ động yêu cầu, đưa tình địch về nhà bọn hắn ở, đây là hy sinh lớn đến mức nào.
Nếu như Mộ Dung Lạc Nguyệt, không phải trong lòng thật sự yêu hắn, sao có thể làm ra chuyện như vậy. Cho nên, những gì Mộ Dung Lạc Nguyệt làm, đương nhiên đáng được thưởng.
Vì vậy, Trương Hạo Lâm vừa nói, vừa mở chiếc hộp gấm nhỏ kia ra. Để sợi dây chuyền khảm kim cương nhỏ, nằm trong hộp gấm, hiện ra trước mặt Mộ Dung Lạc Nguyệt.
Trong lòng cũng đang suy nghĩ: "Mộ Dung Lạc Nguyệt tiểu yêu tinh này, nhưng là người từng trải. Đưa sợi dây chuyền kim cương này cho nàng, nàng sẽ không cảm thấy nó quá nhỏ chứ?"
Ở tiệm châu báu trên trấn, sợi dây chuyền này là lớn nhất. Lúc ấy ở tiệm châu báu, hắn không chớp mắt một cái, liền mua sợi dây chuyền này, nhân viên cửa hàng còn cảm thấy hắn rất xa hoa.
Nhưng món đồ như vậy, lại khiến hắn cảm thấy, trước mặt Mộ Dung Lạc Nguyệt tiểu yêu tinh này, có chút không lấy ra được. Xem ra, vùng quê nhỏ bé này chung quy không bằng nơi phồn hoa, thật không được thuận tiện.
Chỉ bất quá Trương Hạo Lâm lo lắng Mộ Dung Lạc Nguyệt, có lẽ sẽ coi thường sợi dây chuyền này.
Nhưng hắn không ngờ, Trương Hạo Lâm lại đột nhiên tặng nàng dây chuyền. Mộ Dung Lạc Nguyệt, nhìn thấy sợi dây chuyền nằm trong hộp, kim cương sáng lóng lánh, mặc dù cara kim cương rất nhỏ, lại được thiết kế rất độc đáo. Ánh mắt nàng sáng lên, giữa lông mày tràn ngập ý cười.
Nàng đưa tay cầm lấy sợi dây chuyền. Ngẩng đầu, đặc biệt cảm động nhìn Trương Hạo Lâm nói: "Sao lại gọi là tạm mang, ta thích vô cùng. Chỉ cần là chàng tặng cho ta, đều là tốt nhất, không phải là chịu đựng."
Trương Hạo Lâm, tên đầu gỗ đáng ghét này, căn bản không biết, hắn đối với nàng quan trọng đến mức nào. Cho nên mới cảm thấy, nàng có thể sẽ ghét bỏ đồ vật hắn tặng cho nàng.
Nhưng là Trương Hạo Lâm không hiểu nàng, nàng Mộ Dung Lạc Nguyệt không phải là nữ nhân hư vinh. Nàng biết, với khả năng kinh tế hiện tại của Trương Hạo Lâm, một sợi dây chuyền kim cương như vậy, khẳng định là thứ đắt nhất mà Trương Hạo Lâm có thể mua cho nàng.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ người dịch. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận