Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 783: Đều là tốt ca nhi

**Chương 783: Đều là anh em tốt**
Trương Hạo Lâm không cùng Lâm Đằng bàn luận về chuyện Lam Tuyết - hoa khôi của trường. Hiện tại, điều quan trọng là đưa người anh em này đi ăn cơm, đồng thời tìm hiểu tình hình gần đây của hắn. Nếu công việc bảo hiểm này phù hợp, hắn thích làm thì sẽ giúp đỡ, còn không thích thì xem hắn có thích cuộc sống ở nông thôn không. Nếu thích, sẽ để hắn cùng mình về quê phát triển.
Trước mắt, bọn họ tìm một nhà hàng để ăn cơm. Còn việc mua hải sản, cứ để Trương Học Hữu đi mua, hiện tại cứ cùng Lâm Đằng nói chuyện nhân sinh lý tưởng đã.
Nghe Lâm Đằng nói, hắn không làm việc trong đơn vị nữa, mà muốn khi còn trẻ ra ngoài xông pha một lần. Bởi vì làm việc trong đơn vị, chỉ toàn nhận lương cứng, không có quan hệ thì khó mà thăng tiến.
"Công việc bảo hiểm này, dù ngươi có khôn khéo, có nhiều khách hàng, nhưng chỉ tính theo phần trăm hoa hồng, chỉ kiếm được nhất thời, không lừa được cả đời. Trừ phi có người giúp đỡ, hoặc là có vài đơn vị, công ty, tập đoàn có nghiệp vụ qua lại với ngươi, như vậy lương tháng của ngươi mới nhiều." Trương Hạo Lâm vẫn có chút hiểu biết về mảng này.
"Ta biết, chỉ là không ngờ người bình thường vốn không có tiền mua bảo hiểm, haizz, làm ăn khó khăn quá. Ta đang bắt đầu hoài nghi nhân sinh đây." Lâm Đằng vừa ăn vừa nói với người bạn này.
"À! Ta cũng thấy vậy, hay là, ta giúp ngươi nhé." Trương Hạo Lâm nghĩ ngợi, thay vì để hắn cùng mình về nông thôn làm ruộng, chi bằng để hắn ngồi trong văn phòng. Nếu lăn lộn lên được chức quản lý trở lên, lương tháng có thể kiếm được rất nhiều, không cần làm gì nhiều, chỉ ngồi nhận lương.
"Ngươi giúp ta thế nào? Có phải định bảo công ty nhà Lam Tuyết mua bảo hiểm của ta không?" Lâm Đằng nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
"Không khác lắm đâu, nào, ta nói cho ngươi biết, bảo hiểm 10 ngàn tệ thì có bao nhiêu hoa hồng?" Trương Hạo Lâm bắt đầu trò chuyện với hắn.
"10 ngàn tệ tiền bảo hiểm, có mấy trăm tệ a..."
Tiếp đó, Trương Hạo Lâm nói với hắn về một số công việc bảo hiểm liên quan đến thôn của hắn, khiến Lâm Đằng như đang nghe "thiên phương dạ đàm". Nếu nói khoản phí bảo hiểm này là do Lam Tuyết chi trả, Lâm Đằng còn tin, nhưng nghe Trương Hạo Lâm nói là do mình bỏ ra, Lâm Đằng có chút khó tin. Người anh em này của mình, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
"Ngươi đừng hỏi ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Giờ ngươi có rảnh thì đi thi bằng lái xe đi, đến lúc đó ta sẽ sắm cho ngươi một chiếc xe, đã là anh em thì tự nhiên phải chiếu cố ngươi rồi." Trương Hạo Lâm nói xong, liền chuyển khoản qua Wechat cho hắn 100 ngàn tệ.
"Cái này..." Lâm Đằng không biết nói gì cho phải, nhưng nghĩ tới chuyện ở trên Côn Luân Sơn: "Ta nói ngươi không phải là bị Lam Tuyết dùng đá đập cho ngốc rồi chứ? Ngươi nói xem, đêm đó đang yên đang lành, tự dưng lại nói chuyện Bạch Hổ lớn tiếng như vậy làm gì."
"Haizz, ngươi biết vì sao nàng ấy dùng đá đập ta không? Ta nói cho ngươi biết, Lam Tuyết hoa khôi kia, vốn dĩ là một con Bạch Hổ, cho rằng ta lúc đó đang nói xấu nàng, cho nên ta mới xui xẻo như vậy." Trương Hạo Lâm nhớ lại lúc đó, bọn họ ở trên Côn Luân Sơn nói chuyện tứ đại Thần thú, bị Lam Tuyết dùng đá đập vào đầu.
"" Lâm Đằng im lặng, hắn không ngờ, hoa khôi trong lớp mình lại là một con Bạch Hổ. Nghe đến Bạch Hổ, Lâm Đằng không khỏi nghĩ đến chỗ bụng dưới của nàng, có phải là trắng tinh, không có một sợi lông nào không.
Bất kể thế nào, Trương Hạo Lâm cho hắn 100 ngàn tệ để đi học lái xe, đến lúc đó lại mua cho hắn một chiếc xe, sau đó lại nói đến chuyện bảo hiểm, bảo hắn hôm nào đến Trương gia thôn, làm bảo hiểm cho bà con trong thôn.
Ngoài ra, Trương Hạo Lâm còn nói đến một số nơi trong chính phủ, nói hắn có thể giúp Lâm Đằng kéo về rất nhiều hợp đồng bảo hiểm, để một số đơn vị ký hợp đồng với hắn, bao gồm cả nhân viên công ty nhà Lam Tuyết.
Ngoài công ty của gia tộc Lam Tuyết, còn có nhân viên trong công ty của Trương Hạo Lâm. Tin rằng những hợp đồng này đủ để hắn thăng chức quản lý, sau này mỗi tháng nhận mấy chục ngàn tệ tiền lương không phải là vấn đề.
"Này, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi có nghe không?" Trương Hạo Lâm thấy người anh em này nghĩ ngợi đến mức nhập thần, bèn hỏi.
"Ta đang nghĩ, Lam Tuyết là Bạch Hổ, sao ngươi vẫn còn sống nhăn răng ở đây? Nàng không vắt kiệt sức ngươi sao? Ta nghe nói, phụ nữ Bạch Hổ, nhu cầu ở phương diện kia rất lớn a." Lâm Đằng không biết là đang quan tâm hắn, hay là đang nghĩ đến Lam Tuyết - hoa khôi Bạch Hổ.
"Cái này, ngươi không cần lo, đúng rồi, tối nay, chúng ta đi khách sạn hát karaoke, đến lúc đó ta gọi điện cho ngươi, cùng nhau chơi nhé!" Trương Hạo Lâm nói với hắn.
"Ân, ân, còn nữa, những lời vừa nói có phải là thật không, thật sự giúp ta kéo hợp đồng à?" Lâm Đằng có chút nghi ngờ hỏi: "Nếu là thật, ta phải về chuẩn bị kỹ càng mới được!"
"Đương nhiên là thật, ta làm sao có thể lừa ngươi chứ. Phải biết, chiếc xe của ta ở ngoài kia, giá trị hơn trăm triệu tệ a." Trương Hạo Lâm chỉ vào chiếc xe thể thao của mình bên ngoài nói.
"Không thể nào, đại gia à, cầu bao nuôi..."
Hai anh em, đùa giỡn một hồi, đến khi Lâm Đằng ăn cơm xong, ngồi lên xe của Trương Hạo Lâm trở lại công ty bảo hiểm của mình. Mặc dù hiện tại hắn chỉ là một nhân viên thử việc, nhưng Lâm Đằng tin rằng, nếu lần này Trương Hạo Lâm giúp mình, không cần một tháng có thể thăng chức quản lý, cuối năm tiền thưởng còn nhiều hơn nữa.
Cũng may, Lâm Đằng làm việc ở công ty bảo hiểm không phải là công ty nhỏ, mà là công ty bảo hiểm nhân thọ có tiếng trong và ngoài nước.
Chiếc xe thể thao hơn trăm triệu tệ dừng ở dưới lầu công ty bảo hiểm, tự nhiên sẽ khiến những người làm ở đây chú ý. Xe sang như vậy, nếu có thể làm ăn với chủ xe, hoặc là làm bảo hiểm cho chiếc xe này thì tốt biết mấy.
"A? Kia không phải Tiểu Lâm sao? Sao hắn lại ở trong xe? Chẳng lẽ kéo được một khách hàng đại gia à?" Một số nhân viên lâu năm, nhìn thấy Lâm Đằng từ trong xe của Trương Hạo Lâm đi ra, còn thấy Lâm Đằng mặt mày tươi rói, hồng hào.
100 ngàn tệ, 100 ngàn tệ chuyển vào Wechat của hắn, rồi lại chuyển vào tài khoản ngân hàng, bảo hắn không vui sao được? Lâm Đằng cũng không khách khí với Trương Hạo Lâm làm gì, xe hơn trăm triệu tệ, hắn có để ý 100 ngàn tệ này sao?
"Ta đi làm trước, tối nay gặp lại!" Lâm Đằng cười ha hả nói với người anh em này, nhìn những đồng nghiệp xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía mình, trong lòng càng thêm vui vẻ.
"Đi đi, đi đi, tối nay ta gọi cho ngươi, ngươi cũng có thể rủ các đồng nghiệp nữ đến chơi, nhớ là, không rủ nam, mà là rủ nữ." Trương Hạo Lâm nói với người anh em này.
"Ân, ân..."
Dù thế nào, việc Lâm Đằng ngồi xe thể thao hơn trăm triệu tệ trở lại công ty, rất nhanh đã đến tai quản lý. Quản lý bắt đầu triệu tập Lâm Đằng, muốn biết rõ tình hình, xem có thể để Lâm Đằng làm ăn gì với vị đại gia kia không.
Không còn cách nào, làm quản lý cũng không dễ dàng, nhìn nhân viên dưới trướng không kiếm được hợp đồng, lại còn nhận lương của công ty, kinh tế của hắn dễ dàng sao?
"Tiểu Lâm à, nghe các đồng nghiệp nói ngươi ngồi một chiếc xe thể thao hơn trăm triệu tệ về công ty, có phải không?" Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi hỏi.
"Vâng, anh ấy là bạn học đại học của ta!" Lâm Đằng không giấu giếm: "Quản lý, tôi đang định tìm anh để nói chuyện này đây."
"A? Chuyện gì? Có phải là mua bảo hiểm cho xe của bạn cậu không? Anh ta có nói mua bao nhiêu tiền không?" Người quản lý nghe hắn nói vậy, vẻ mặt mừng rỡ hỏi.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận