Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 163: Quá làm giận (ba canh)

Chương 163: Quá đáng giận (ba canh)
Ngay lúc Trương Hạo Lâm không khống chế nổi mình, muốn "trực đảo Hoàng Long" thì: "Cộc cộc cộc" - đột nhiên có một trận âm thanh vang lên, làm kinh động hai người đang rất k·í·c·h động trong phòng, khiến cả hai lập tức dừng ngay động tác trên tay, giống như đôi tình nhân vụng trộm bị bắt quả tang, chột dạ.
Chỉ là sau một loạt âm thanh này, không còn phát ra thêm bất cứ tiếng động nào khác. Trương Hạo Lâm bị quấy rầy hứng thú, liền ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh phòng nghỉ. Khi hắn trông thấy bên ngoài cửa sổ phòng này có một người đang đứng, lập tức nhận ra người này là ai, thông qua bóng đen in trên cửa sổ bị ánh mặt trời chiếu rọi.
Cho nên, Trương Hạo Lâm bị trêu chọc, cảm thấy vô cùng tức giận, liền thấp giọng quát về phía cửa sổ: "Trương Học Hữu, tiểu tử này làm gì vậy?"
Trương Học Hữu, cái tên tiểu tử thối này, thật là giỏi, thấy hắn lâu như vậy không ra khỏi phòng của Mộ Dung Lạc Nguyệt, không cần nghĩ cũng biết hắn đang làm gì bên trong. Còn chạy tới gõ cửa sổ, là cố ý quấy rầy chuyện tốt của hắn sao? Gia hỏa này đúng là người bạn x·ấ·u tốt nhất hàng năm a!
Chỉ bất quá, bị Trương Hạo Lâm quát như vậy, Trương Học Hữu đang đứng bên ngoài cửa sổ cũng không tỏ vẻ chột dạ. Mà là đặc biệt thản nhiên, đứng đó trả lời hắn: "Trương Hạo Lâm, ta còn muốn hỏi ngươi làm gì trong phòng? Tại sao lâu như thế mà không ra? Thím nói gọi hai người ra ăn cơm, ban ngày ban mặt tranh thủ thời gian đi."
Lúc đầu, khi Trương Học Hữu đi ngang qua bên ngoài cửa sổ này, chỉ nghe thấy trong phòng có âm thanh kỳ quái truyền ra. Hắn cẩn thận lắng nghe, liền có chút mặt đỏ tới mang tai. Nhớ tới lúc đầu, hắn chỉ cần nhìn Mộ Dung Lạc Nguyệt một chút, Trương Hạo Lâm đã không chịu được. Trương Học Hữu liền nảy ra ý định trêu chọc hắn, cố ý gõ cửa sổ.
Trương Hạo Lâm, gia hỏa này có bạn gái liền ngược đãi Trương Học Hữu - một con chó độc thân, hắn cũng sẽ không để hắn sống quá thoải mái. Nếu là hảo huynh đệ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tự nhiên muốn "có qua có lại", như thế mới được coi là thâm hậu tình cảm.
Chút tâm tư nhỏ đó của Trương Học Hữu, Trương Hạo Lâm làm sao lại không đoán ra? Cho nên biết hắn cố ý mượn cớ làm vậy, Trương Hạo Lâm liền hận không thể lập tức lao ra cho tên tiểu tử này một quyền.
Liền nghiến răng nghiến lợi, quát về phía bên kia cửa sổ: "Ngươi quan tâm ta làm gì trong phòng! Chờ ta ra ngoài rồi tính sổ với ngươi, tên tiểu tử thối tha này!"
Chỉ là Trương Hạo Lâm ở đó tức giận không thôi, Mộ Dung Lạc Nguyệt bị bắt gặp giữa ban ngày, xấu hổ đến mức cảm thấy mình như không còn mặt mũi gặp người. Lập tức dùng tốc độ nhanh nhất thay xong quần áo và đồ lót mà Trương Hạo Lâm đã chọn cho nàng trước đó, từ đầu đến cuối, nàng xấu hổ đến mức như muốn trào cả máu.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Nàng ngay từ đầu đã nói không cần Trương Hạo Lâm như vậy, bây giờ thì hay rồi, thật sự bị người khác bắt gặp. Trương Hạo Lâm là đàn ông, không có gì, người khác nhiều nhất sẽ nói hắn xúc động mà thôi. Thế nhưng, còn Mộ Dung Lạc Nguyệt nàng thì sao? Người khác nhất định sẽ cảm thấy nàng là cô gái lỗ mãng.
Cho nên nghĩ đến đây, Mộ Dung Lạc Nguyệt liền có chút tức giận. Bĩu môi đứng đó, không còn mặt mũi nào ra cửa. Đều tại Trương Hạo Lâm a, nàng rõ ràng đã nói không được, hắn còn nhất định khăng khăng cố chấp, rõ ràng bị người ta bắt gặp, xấu hổ quá!
Bị Trương Học Hữu, cái tên tiểu tử hỗn đản này quấy nhiễu, bầu không khí trong phòng đều không được bình thường. Lại trông thấy Mộ Dung Lạc Nguyệt rõ ràng xấu hổ đến mức có chút tức giận, Trương Hạo Lâm cũng không làm gì thêm. Chỉ là một lần nữa chỉnh tề lại quần áo, sau đó không nói một lời, nắm tay Mộ Dung Lạc Nguyệt đi ra cửa.
"Hắc hắc, mau tới dùng cơm. Hôm nay thím xào rau thơm quá, ta tuyệt đối có thể ăn hai bát cơm lớn." Trông thấy Trương Hạo Lâm buồn bực vô cùng và Mộ Dung Lạc Nguyệt thẹn thùng đến không thể tả từ trong phòng đi ra, Trương Học Hữu bưng hai đĩa đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra, cố ý nhìn Trương Hạo Lâm cười x·ấ·u xa.
Trong lòng đang suy nghĩ: "Phụ nữ trong thành đúng là khác biệt, giữa ban ngày đều làm, người huynh đệ này cũng thật trâu bò, ban ngày ban mặt đều không quên mất chuyện sinh con đẻ cái."
Chỉ bất quá, lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Lạc Nguyệt ở cự ly gần, bộ dáng xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng, vẫn làm Trương Học Hữu kinh diễm. Đại tiểu thư từ trong thành tới này không chỉ có dung mạo xinh đẹp, mà vóc dáng cũng rất chuẩn, trắng nõn đến mức dường như sắp rỉ nước.
Cho dù đã thay quần áo, trang bị đầy đủ, nhưng chiếc áo sơ mi cài cúc của nàng cũng sắp bị hai ngọn núi đầy đặn kia làm cho nứt toác. Với lại, toàn thân nàng, những chỗ cần đầy đặn thì mập mạp, những chỗ cần thon gọn lại rất gầy. Không hề có chút mỡ thừa, nhìn đơn giản tựa như tiên nữ hạ phàm.
Cho nên Trương Học Hữu nhịn không được thầm than thở trong lòng: "Mẹ nó, Trương Hạo Lâm, cái tên tiểu tử thối này diễm phúc quá tốt, lại có thể từ trong thành lừa được một cô nương xinh đẹp như vậy về làm bạn gái. Ít nhất hắn, Trương Học Hữu, cũng đã từng vào thành mấy lần, sao lại không có vận may tốt như vậy chứ?"
Trương Hạo Lâm, tiểu tử thối này, thật là khiến người khác ghen tị, không chỉ trở thành sinh viên duy nhất trong thôn Trương gia, mà còn là người đầu tiên tìm được cô nương trong thành làm bạn gái. Quan trọng nhất, tiểu thư trong thành này lại xinh đẹp như vậy, thật sự là quá đáng để người khác ngưỡng mộ ghen tị.
Ban đầu, đám bạn x·ấ·u cùng lớn lên trong thôn nghe thấy chuyện này, từng người còn ở phía sau cười nhạo, nói không chừng Trương Hạo Lâm sẽ mang về một con khủng long. Ai mà ngờ được, tiểu tử này rõ ràng là "thâm tàng bất lộ", mang về bạn gái xinh đẹp chuẩn mực như thế, gần như bắt kịp các nữ minh tinh trên ti vi.
"Tiểu tử ngươi, quay đầu ta lại tính sổ với ngươi." Nhìn Trương Học Hữu, cái tên tiểu tử hư hỏng kia, cứ nhìn chằm chằm Mộ Dung Lạc Nguyệt, lúc này Trương Hạo Lâm mới cảm thấy mình thật là có tầm nhìn xa, để Mộ Dung Lạc Nguyệt che chắn kín mít mới ra ngoài. Không thì, những tiểu tử háo sắc như Trương Học Hữu chẳng phải là sẽ được mở rộng tầm mắt?
Cho nên, cứ như vậy trừng Trương Học Hữu một cái, Trương Hạo Lâm không nói hai lời. Vẫn nắm tay Mộ Dung Lạc Nguyệt, đưa nàng vào phòng ăn cơm.
Chỉ bất quá, Trương Hạo Lâm mặc dù ngoài miệng nói như vậy, cũng chỉ là nói cho qua chuyện. Trương Học Hữu hiểu rõ hơn bất kỳ ai, với tình cảm của hắn và Trương Hạo Lâm, bất kể thế nào, Trương Hạo Lâm cũng không thể vì một người phụ nữ mà đối xử tệ với hắn.
Tình cảm hai người bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, không phải chuyện gì cũng tùy tiện phá vỡ được. Cho nên những lời của Trương Hạo Lâm, Trương Học Hữu căn bản không để tâm, trực tiếp đặt đồ ăn mình đang bưng trong tay lên bàn ăn, sau đó không nói hai lời, quay đầu lại giúp bưng thức ăn.
Đợi đến khi Trương Học Hữu và mẹ của Trương Hạo Lâm mang tất cả đồ ăn và cơm lên bàn, cha của Trương Hạo Lâm cũng từ trong phòng đi ra. Tất cả mọi người vui vẻ ngồi vào bàn ăn cơm, thỉnh thoảng nói mấy câu.
Trương Học Hữu và Trương Hạo Lâm, cả hai như thể bị m·ấ·t trí nhớ tập thể, đối với chuyện vừa rồi, không hề nhắc tới, giống như không hề để ý chút nào.
Bề ngoài là như vậy, nhưng trong lòng hai người bọn họ, không biết đang suy nghĩ gì, nói không chừng đang nghĩ đến những chuyện hạ lưu bẩn thỉu!
Cầu phiếu đề cử
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận