Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 789: Giỏi về cách ăn mặc mối tình đầu tình nhân

**Chương 789: Giỏi ăn diện, mối tình đầu**
Không thể không nói, nhân viên của công ty bảo hiểm, miệng lưỡi không phải dạng vừa, những người nông dân này đều bị bọn họ thuyết phục đến mức liên tục gật đầu xưng phải. Người sống một đời, chắc chắn sẽ có bất trắc, phong ba. Biệt thự trị giá mấy trăm ngàn nguyên không nói, nếu quả thật xảy ra hỏa hoạn, có thể được công ty bảo hiểm bồi thường 300 ngàn nguyên!
Còn nữa, vấn đề ung thư, hiện tại không kiểm tra ra, không loại trừ về già, thật sự có vấn đề như vậy, mua một phần bảo hiểm tốt hơn, dù sao mỗi quý đều có chia hoa hồng, không thiếu chút tiền này, thêm một phần bảo hiểm, thêm một chút yên tâm. Sau này nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, không cần phải chạy đôn chạy đáo, vay tiền người khác chữa bệnh.
Cho nên, với tài ăn nói của Lâm Đằng và Tiểu Lỵ, đã giúp rất nhiều thôn dân làm bảo đảm dưỡng lão, bảo đảm tai nạn ngoài ý muốn, còn có bảo đảm nhà cửa, bảo hiểm ung thư các loại.
Nghe thì, bọn họ giống như hai tên lừa đảo, nhưng lại không thể không nói, chuyện bảo hiểm này, xảy ra chuyện, thật sự có tác dụng rất lớn. Không xảy ra chuyện, coi như một năm bị lừa mất mấy ngàn nguyên, dù sao bị lừa, còn có bảo hiểm, trong lòng không đến nỗi đau xót. Hơn nữa bọn họ cũng đã nói, Lâm Đằng là bạn học cũ của Trương Hạo Lâm, sẽ không lừa gạt bọn họ.
Trước đó Lâm Đằng chạy hai tháng, đều không có một hợp đồng nào, không ngờ, xuống nông thôn, lại kéo được nhiều hợp đồng như vậy, hình như trong thôn Trương gia có mấy trăm người, có một nửa số người mua bảo hiểm biệt thự, còn có một số ít người mua bảo hiểm ung thư.
"Tiểu Lỵ, làm xong hợp đồng này, chúng ta không chừng có thể mua nhà!" Lâm Đằng làm xong việc trên tay, thở phào nhẹ nhõm nói.
"Ân, hai ngày nữa về nội thành, anh mau đi đăng ký học lái xe đi, thi bằng lái xe." Tiểu Lỵ nghĩ đến chuyện Trương Hạo Lâm nói muốn mua xe hơi cho hắn.
"Ân, ân, hôm khác trở về, ta đi đăng ký, không biết Trương Hạo Lâm ca nhi này, mua cho ta xe gì, nếu là Lamborghini, tiền lương của ta, làm sao nuôi nổi?" Lâm Đằng nói.
"Anh thật không có tiền đồ!" Tiểu Lỵ liếc hắn một cái nói.
Hơn bốn giờ chiều.
Trương Học Hữu lái xe đến, đưa Lâm Đằng và hai người họ đến Cổ Trấn, nói muốn đưa hai người bọn họ đi chơi ở Cổ Trấn, ăn uống, cảm nhận một chút phong thổ của Cổ Trấn.
Tuy nhiên câu nói đầu tiên của Lâm Đằng, chính là muốn gặp Thúy Nhi, mối tình đầu của Trương Hạo Lâm, muốn xem thử nàng là một nữ nhân thế nào. Trương Hạo Lâm xuất sắc như vậy, yêu nàng như vậy, tại sao nàng lại nhẫn tâm vứt bỏ ca nhi của hắn.
Thôi được, vứt bỏ ca nhi của hắn rồi thì thôi, giờ lại quay về tìm hắn, là ý gì, muốn làm gì? Là lừa tiền sao?
"Ta nói Lâm Đằng à, việc này, ngươi đừng để ý." Trương Học Hữu nghe Lâm Đằng nói muốn đi gặp Thúy Nhi, nhìn dáng vẻ hắn có vẻ kích động nói: "Ta không sợ nói thật với ngươi, hiện tại khách sạn của Thúy Nhi, từng khoản đầu tư đều là Trương Hạo Lâm đưa tiền."
"Ta đã nói rồi, nữ nhân này, nhất định là nhìn vào tiền của anh ta, mới quay đầu giả tình giả nghĩa lừa gạt bạn học cũ của ta, sao, những nữ nhân này thật không biết xấu hổ." Lâm Đằng ở trong xe mắng.
"Việc này ta cũng có nói với Trương Hạo Lâm, nhưng hắn nói không sao, có tiền mà." Trương Học Hữu cũng biết Thúy Nhi là hạng người nào, là một nữ nhân hám tiền, nói: "Hiện tại Trương Hạo Lâm còn cặp kè với nàng, chúng ta còn có thể nói gì, ngươi hiểu không? Chính là làm cùng một chỗ, ba năm mây mưa mấy trận cái loại kia."
"Ta hiểu, ta cũng biết Trương Hạo Lâm, nhất định là gia hỏa này, nói chưa có được nàng lần đầu, bây giờ muốn hung hăng đạp nàng, nhất định là vậy." Lâm Đằng nhớ tới trước kia, luôn nghe Trương Hạo Lâm khoác lác, nói hắn sờ qua bất kỳ chỗ nào trên thân Thúy Nhi, chỉ kém chưa có lên giường, cứ thế chia tay, làm hắn tiếc nuối.
Nghĩ tới đây, Lâm Đằng cảm thấy Trương Hạo Lâm hẳn là muốn cả vốn lẫn lời, có lẽ là nuôi nhốt nàng ở Cổ Trấn, khi nào nhớ nàng thì đến, chạy đến chơi với nàng, không muốn nàng, thì để nàng ở Cổ Trấn kinh doanh làm ăn.
"Không sai biệt lắm, dù sao vấn đề này, chúng ta làm anh em, đừng quản là được, ta dẫn ngươi đi dạo trong Cổ Trấn, rồi sau đó sẽ đến tửu điếm của nàng, hai ngày này, ngươi ở chỗ này cứ thoải mái chơi, ăn, uống, Trương Hạo Lâm nói trả tiền cho ngươi." Trương Học Hữu nói với hai người bọn họ: "Ngày mai, ngươi nếu về thôn Trương gia, có thể đón ta-xi ở đây, hoặc gọi điện thoại cho ta tới đón các ngươi cũng được."
Hôm qua, Tuyết Lam cho bọn họ 200 ngàn nguyên, bọn họ hiện tại trong thẻ ngân hàng có 200 ngàn nguyên, ăn, uống, cũng đủ rồi.
Cổ Trấn, tất cả đều là phố cổ, ngoài ăn ra thì vẫn là ăn nhiều, khách du lịch rất nhiều, làm ăn ẩm thực, tuyệt đối có lời. Còn có một vài món đồ thủ công nghệ, đồ lưu niệm, đều được du khách yêu thích.
Mà Tiểu Lỵ này, đầu tiên là tự chụp ảnh một phen, vui chơi một phen, đăng lên trang cá nhân, khoe khoang, để các đồng nghiệp trong công ty biết, mình ngồi xe sang Ferrari, mấy triệu nguyên một chiếc. Ăn thì có tôm cay, hàu nướng, xiên que cay…
Ngoài việc tự chụp ảnh, còn khoe khoang bàn được mấy chục triệu nguyên tiền làm ăn, để quản lý trong công ty bảo hiểm thấy được tin này, buổi tối ăn cơm, lại ăn thêm mấy chén.
"Tiểu Lâm, hai người có đủ người không, có cần phái người tới giúp một tay không?" Quản lý trong công ty bảo hiểm gọi điện thoại hỏi Lâm Đằng.
"Không cần, hai chúng ta đủ." Lâm Đằng không muốn những công lao này bị đồng nghiệp khác cướp mất.
Phải biết, bất kỳ công ty nào, đều có người thân cận bên trong, nếu như quản lý phái người thân cận của mình đến giúp, ít nhất một nửa công lao sẽ bị chia đi, thăng chức, tăng lương; không cần nói, người thân cận nhất định sẽ được tăng lương, thăng chức.
"Được, các người cố gắng làm nhé!" Người quản lý này rất muốn điều thư ký kiêm người tình của mình đến, như vậy, ngày hắn thăng chức, mình cũng có quyền lực thăng chức tăng lương cho nữ thư ký người tình.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Đằng mắng một câu: "Lão hồ ly, các đồng nghiệp nói không sai."
"Đúng rồi, một hồi, chúng ta có thể tìm bạn học cũ của anh, nhờ mối tình đầu của cậu ta giúp, bàn chuyện làm ăn, bảo nàng mua bảo hiểm cho nhân viên trong công ty, hẳn là nàng nể mặt anh và Trương Hạo Lâm, sẽ hợp tác với chúng ta." Tiểu Lỵ nói.
"Được thôi, dù sao ca nhi đã không nói gì không hay về nàng, ta cũng chỉ có thể nịnh bợ nàng, gọi nàng một tiếng chị dâu." Lâm Đằng trong lòng ban đầu có chút không thích Thúy Nhi, dù sao nàng làm tổn thương tình cảm của anh em mình.
Tuy nhiên, khi Lâm Đằng bước vào khách sạn, gặp gỡ Thúy Nhi, hắn đã bị đôi mắt của mình bán đứng, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đầy đặn trước ngực của Thúy Nhi, nhìn xem cổ áo trắng như tuyết, còn có khe rãnh sâu hút; lại thêm gương mặt yêu diễm này của nàng, khiến cho đàn ông không khỏi nảy sinh ý nghĩ xấu xa.
Xinh đẹp? Cái này không cần phải nói, với lại Thúy Nhi lại giỏi ăn mặc, bộ trang phục này, không chỉ xinh đẹp, còn vô cùng gợi cảm mê người, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy, cũng không khỏi nhìn nàng thêm vài lần.
"Ngươi chính là bạn học cũ mà Trương Hạo Lâm nói? Ha ha, ngươi có thể thu lại ánh mắt không, còn nhìn như vậy, bạn gái bên cạnh ngươi sẽ tức giận." Thúy Nhi cười hì hì nói với Lâm Đằng, tên gia hỏa tràn đầy ý nghĩ xấu xa, trong lòng đang nghĩ: "Trương Hạo Lâm làm sao lại giao du với loại người này? Thật đúng là một tên sắc quỷ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận