Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 197: Mở ra đồ tốt tới

**Chương 197: Mở Ra Đồ Tốt**
"Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa. Những chuyện này sau này hãy nói, con đi đăng ký biển số xe tốt nhất cho chiếc xe ba bánh đã." Nghe mẹ mình hỏi không ngừng, giống như hỏi mãi không thôi, Trương Hạo Lâm cũng có chút sợ.
Hắn vội vội vàng vàng leo lên chiếc xe ba bánh, không buồn đáp lại lời mẹ mình, quay đầu xe rồi lái ra ngoài viện.
Vừa rồi hắn nói như vậy, chẳng qua là cảm thấy không được tự nhiên, nên cố ý nói để chặn miệng mẹ mình. Chỉ là hắn không ngờ tới, bản thân chỉ thuận miệng nói vậy mà mẹ hắn lại tin là thật.
Hắn và Mộ Dung Lạc Nguyệt mới quen nhau bao lâu, coi như Mộ Dung Lạc Nguyệt thích hắn, hắn cũng không thể để Mộ Dung Lạc Nguyệt sinh con cho hắn ngay lúc này. Không nói đến chuyện hắn còn chưa muốn có con, hắn còn có mục tiêu là mỹ nữ Lam Tuyết kia.
Đợi đến khi đạt được yêu cầu của Lam Tuyết, hắn sẽ lên kinh thành để chiếm lấy trái tim của đại mỹ nữ Lam Tuyết. Đến lúc đó, nếu đại mỹ nữ này biết hắn có con, chuyện này khẳng định sẽ thất bại. Cho nên chuyện con cái tạm thời Trương Hạo Lâm sẽ không suy xét, điểm này hắn sẽ không đáp ứng cha mẹ.
"Thằng nhóc thối này còn ngại ngùng, không hỏi thì thôi, dù sao chuyện nên đến thì có cản cũng không được." Thấy Trương Hạo Lâm bị bà nói đến ngượng ngùng, lái xe ba bánh rời khỏi sân, mẹ Trương Hạo Lâm nhịn không được bật cười.
Nhìn vào căn phòng của Mộ Dung Lạc Nguyệt, bà càng cười không ngậm được miệng. Nếu như Mộ Dung Lạc Nguyệt thật sự nhanh chóng sinh cho Trương gia bọn họ một trai một gái, vợ chồng bà thật sự phải thắp nhang cầu nguyện.
Thấy con trai đã trưởng thành, chuyện gì cũng không cần vợ chồng bà phải lo lắng. Đợi đến khi Trương Hạo Lâm sắp xếp xong công việc, hai vợ chồng già nên thúc giục Trương Hạo Lâm nhanh chóng định chuyện hôn sự với Mộ Dung Lạc Nguyệt.
Chỉ cần hai người bọn họ đến được với nhau, cha mẹ như họ cũng không còn chuyện gì phải lo. Về sau cứ ở lại nông thôn trồng trọt, sống qua ngày, không gây thêm phiền phức cho vợ chồng trẻ, như vậy là hưởng phúc rồi.
Nghĩ như vậy, tâm trạng mẹ Trương Hạo Lâm liền đặc biệt tốt. Vừa cười, bà vừa trở về phòng bếp, thong thả chuẩn bị cho bữa cơm tối hôm nay.
Trước đó Khỉ Tình đã chạy đến nói, buổi tối nàng vẫn sẽ đến đây giúp đỡ. Bởi vì bà chỉ cần chuẩn bị tốt những công việc này, đến lúc Khỉ Tình đến cũng sẽ không vất vả.
Khỉ Tình là một cô nương tốt với gia đình họ, dù ban đầu bọn họ có hơi quá đáng với Khỉ Tình vì chuyện của Trương Hạo Lâm. Nhưng cô nương này vẫn nhớ đến những điều tốt đẹp trước kia của họ, không hề tỏ vẻ thù hằn. Cũng vì nhà bà chỉ có Trương Hạo Lâm là con trai duy nhất, nếu có thêm một đứa con trai nữa, thật sự có thể cưới Khỉ Tình, cô nương thiện lương này về nhà.
Mẹ Trương Hạo Lâm ở trong nhà nghĩ ngợi, còn Trương Hạo Lâm lái chiếc xe lam của mình, đến cửa hàng nhỏ trước kia hắn đã mua xe ba bánh. Nói với ông chủ nhỏ về việc muốn đăng ký biển số xe, sau khi đưa ba trăm đồng, tiểu nhị của cửa hàng liền bắt tay vào làm. Thao tác thuần thục, tiểu nhị làm xong biển số xe tốt nhất cho Trương Hạo Lâm.
Trương Hạo Lâm kiểm tra biển số xe mới làm xong không có vấn đề gì, không nói gì thêm, liền chuẩn bị lái xe ba bánh quay về. Không ngờ hắn vừa lái xe ba bánh đi chưa được bao xa, điện thoại trong túi liền đổ chuông.
Nghe thấy tiếng chuông, Trương Hạo Lâm dừng xe ba bánh lại. Lấy điện thoại ra mới phát hiện là Điền Tùng, ông chủ cửa hàng bán vòng tay trầm hương trên Cổ Trấn gọi tới, Trương Hạo Lâm liền nhận máy: "A lô, anh Điền à, sao vậy?"
Hắn đã chọn được một khối gỗ trầm hương nguyên liệu tốt nhất ở tiệm của Điền Tùng, hắn vẫn đang chờ Điền Tùng làm vòng tay và mặt dây chuyền trầm hương cho hắn. Điền Tùng gọi điện thoại cho hắn là có chuyện gì?
Trương Hạo Lâm ở đầu bên này điện thoại nghi hoặc không thôi, ở đầu bên kia điện thoại, tâm trạng của Điền Tùng cũng rất tốt. Đặc biệt nhiệt tình nói với Trương Hạo Lâm: "Hạo Lâm huynh đệ à, khối gỗ của cậu đã làm xong vòng tay và mặt dây chuyền rồi, vân gỗ chất lượng quả thực quá tốt. Cậu tranh thủ thời gian qua lấy hàng đi, đảm bảo cậu sẽ hài lòng."
Khối gỗ thô mà Trương Hạo Lâm chọn ra quả thực là tốt không chê vào đâu được, Điền Tùng vì muốn nhanh chóng mở khối gỗ nguyên liệu thô đó, đã mời mấy người đồng nghiệp, làm cả đêm để mở ra hai chuỗi vòng tay và mặt dây chuyền cho Trương Hạo Lâm.
Khi Điền Tùng nhìn thấy thành phẩm, thật sự kinh diễm vô cùng. Hắn làm vòng tay trầm hương nhiều năm như vậy, biết loại hàng cực phẩm như thế này quả thực là có thể ngộ nhưng không thể cầu. Đây cũng là may mắn Trương Hạo Lâm có mắt nhìn, từ trong đống phế liệu tìm được một khối như vậy.
Nếu không gặp được Trương Hạo Lâm, khối gỗ chất lượng tốt như vậy có lẽ đã bị xem như rác rưởi vứt bỏ. Cho nên Điền Tùng thật sự rất kích động, đối với Trương Hạo Lâm, gã trai này, hắn bội phục không thôi.
"Anh Điền, không phải anh nói cần mấy ngày mới mở xong khối gỗ này sao? Sao nhanh vậy?" Nghe Điền Tùng nói vậy, Trương Hạo Lâm rất ngạc nhiên.
Ban đầu hắn định đợi đến khi Mộ Dung Lạc Nguyệt trở về, sẽ đến Cổ Trấn lấy vòng tay và mặt dây chuyền. Đến lúc đó vừa hay để Mộ Dung Lạc Nguyệt mang vòng tay trầm hương về cho mẹ nàng, coi như hắn làm bạn trai của Mộ Dung Lạc Nguyệt tặng quà cho mẹ nàng.
Nhưng Trương Hạo Lâm không ngờ Điền Tùng lại nhanh như vậy, chỉ trong một đêm cộng thêm một buổi sáng sớm, đã làm xong vòng tay và mặt dây chuyền. Nghe giọng điệu kích động của Điền Tùng, Trương Hạo Lâm biết thứ này chắc chắn là hàng thượng hạng, nếu không sao có thể làm hắn kích động đến như vậy?
Chỉ có điều, so với sự kích động của Điền Tùng, Trương Hạo Lâm lại tỏ ra bình tĩnh. Bởi vì ngay từ đầu, thông qua mắt nhìn xuyên tường của mình, hắn đã thấy được bên trong khối gỗ trầm hương đó, mặc dù chất gỗ không tốt bằng cây trầm hương ở hậu viện nhà hắn.
Nhưng so với những khối gỗ trầm hương nguyên liệu cực phẩm đang mua bán trên thị trường hiện nay, khối gỗ cũ lưu truyền từ xưa đến nay này, chính là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
"Ta không phải kích động sao? Đêm qua mời mấy lão bằng hữu có kỹ thuật hạng nhất, làm cả đêm liền mở ra món hàng này. Đợi đến khi chúng ta làm xong thành phẩm, nhìn lại món hàng này, quả thực khiến người ta lóa mắt. Hạo Lâm huynh đệ, ánh mắt của cậu thật khiến Điền Tùng ta bội phục sát đất, đời này có thể gặp được cậu, thật là Điền Tùng ta tam sinh hữu hạnh."
Điền Tùng càng nói càng kích động, nghĩ đến việc ban đầu mình xem thường Trương Hạo Lâm, hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
Khi Trương Hạo Lâm mới đến sạp hàng của hắn, hắn còn tưởng Trương Hạo Lâm là du khách từ nơi khác đến không hiểu chuyện, nên lừa dối đủ kiểu. Ai ngờ gã trai này là chân nhân bất lộ tướng, lập tức nhìn ra một khối nguyên liệu thô tốt như vậy.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận