Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 367: Dáng dấp đẹp trai không phải ca sai

**Chương 367: Đẹp trai không phải là lỗi của ca**
Từ nhỏ đến lớn, Nhạc Mi chưa từng hợp tính với bất kỳ nam sinh nào, cũng hiếm có nam sinh nào lọt vào mắt xanh của nàng. Trong mắt Nhạc Mi, đám nam sinh kia nếu không phải không đủ chín chắn, thì cũng là không đủ đẹp trai, hoặc là năng lực không đủ mạnh.
Người như Trương Hạo Lâm, vừa có dáng dấp của một nhân tài, năng lực cũng có, hơn nữa còn làm xấu người mà nàng Nhạc Mi thầm mến, Nhạc Mi là từ trước tới giờ chưa từng gặp qua. Cho nên, cảm thấy mình đã bỏ lỡ một cơ hội tốt, trong lòng Nhạc Mi vô cùng hụt hẫng.
Vì vậy, trong tiềm thức, Nhạc Mi liền thầm nói: "Nhìn Mộ Dung Lạc Nguyệt tiểu nha đầu này, mới thật sự là thiên chi kiêu nữ, được ông trời chiếu cố. Không biết đến khi nào nàng Nhạc Mi mới có thể gặp được người đàn ông định mệnh của đời mình."
Nghe ý tứ trong lời nói của Nhạc Mi, ngữ khí tràn đầy vẻ đùa cợt, rõ ràng là đã đồng ý cho nàng và Trương Hạo Lâm qua lại. Cho nên, nghe Nhạc Mi nói vậy, Mộ Dung Lạc Nguyệt lập tức vui mừng khôn xiết.
Nàng quay đầu lại, giữ chặt cánh tay Trương Hạo Lâm, nhún nhảy lên, hôn Trương Hạo Lâm một cái. Sau đó, nàng cười ngọt ngào nói: "Đầu gỗ, chàng thấy không? Mi tỷ tỷ của ta đều hài lòng về chàng. Từ nhỏ đến lớn, ta quan tâm nhất là ý kiến của Mi tỷ tỷ. Nếu nàng đã thích chàng, vậy thì ta yên tâm rồi."
Nói xong những lời này, trong lòng Mộ Dung Lạc Nguyệt như nở hoa, nàng lại quay đầu nhìn Nhạc Mi, mừng rỡ nói: "Cảm ơn tỷ nha, Mi tỷ tỷ, chỉ cần là người mà tỷ đã chọn, ta tin chắc chắn sẽ không sai. Ta và chàng đầu gỗ của ta nhất định sẽ hạnh phúc."
Mặc dù Mộ Dung Lạc Nguyệt đã quyết tâm, không phải Trương Hạo Lâm thì không được. Nhưng có được sự chúc phúc của người mà mình quan tâm, đối với nàng vẫn vô cùng quan trọng.
Cho nên, thấy Nhạc Mi đã nới lỏng, không còn dáng vẻ chán ghét Trương Hạo Lâm như lúc đầu, Mộ Dung Lạc Nguyệt không vui mới lạ.
Nếu không phải nàng không muốn trước mặt Nhạc Mi tỏ ra giống như con nít, nàng nhất định sẽ giống như trước kia, vui mừng nhảy nhót, để diễn tả tâm trạng vui vẻ của mình.
Chỉ là vì Mộ Dung Lạc Nguyệt quá mức vui mừng, nàng hiển nhiên không hề chú ý tới Nhạc Mi, người đang có chút sa sút khi nghe nàng nói vậy.
Đặc biệt là khi Mộ Dung Lạc Nguyệt nhảy lên hôn môi Trương Hạo Lâm. Khi ánh mắt của Nhạc Mi chạm phải cử chỉ của hai người bọn họ, ánh mắt Nhạc Mi như bị điện giật, lập tức quay đi.
Dù quay đầu đi, không nhìn bọn họ, nhưng mắt Nhạc Mi lại hơi ửng đỏ. Trong lòng không dễ chịu, nhưng lại cố gắng cắn chặt răng, hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài.
Trong lòng không ngừng tự an ủi mình, nói: "Là tỷ tỷ của Mộ Dung Lạc Nguyệt, thấy nàng tìm được hạnh phúc, mình nên vui mừng mới phải, đúng không? Giữa các nàng là tình lữ, làm những cử chỉ thân mật là chuyện bình thường. Không cần để ý, không cần để ý."
Chỉ là Mộ Dung Lạc Nguyệt quá vui mừng, không chú ý tới vẻ không vui của Nhạc Mi. Thế nhưng, dáng vẻ khó chịu này của Nhạc Mi, từ đầu đến cuối, đều rơi vào trong mắt Trương Hạo Lâm.
Thấy Nhạc Mi vì lời nói của Mộ Dung Lạc Nguyệt mà có vẻ rất khó chịu, Trương Hạo Lâm cũng có chút đau lòng, liền vội vàng kéo Mộ Dung Lạc Nguyệt đang vui mừng đến mức không biết trời đất gì lại.
Sau đó, hắn dịu dàng nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Không cần phải cao điệu như vậy, nhìn nàng mừng rỡ như đồ ngốc vậy. Không phải chúng ta còn muốn ra ngoài chơi sao? Gọi Nhạc cảnh quan đi cùng, chúng ta đi thư giãn một chút."
Mộ Dung Lạc Nguyệt thì đang vui, nhưng Nhạc Mi, người đã có tình ý với hắn, nghe Mộ Dung Lạc Nguyệt nói như vậy, khó chịu là điều tất yếu.
Cho nên, Trương Hạo Lâm đau lòng cho Nhạc Mi đại mỹ nhân này, đương nhiên phải cắt ngang sự vui mừng của Mộ Dung Lạc Nguyệt. Hắn phải trấn an một chút bông hoa hồng có gai, mà mình còn chưa hái được này.
Dù sao, làm cho người phụ nữ mình thưởng thức phải khó chịu, không phải là việc một quân tử nên làm. Mộ Dung Lạc Nguyệt tiểu nha đầu này muốn vui vẻ, đợi đến khi trở về, nàng muốn làm gì vui vẻ cũng được.
Còn bây giờ, vẫn nên để ý nhiều hơn đến tâm tình của Nhạc Mi đại mỹ nữ này. Dù sao, tầng giấy cửa sổ giữa hắn và Nhạc Mi vẫn còn chưa xuyên phá.
Mỹ nhân nhi này, bất cứ lúc nào cũng có thể bay mất, đương nhiên phải chú ý nhiều hơn, phải trấn an cho tốt. Lại nói, những người trước nay không dễ dàng đau khổ, một khi đã khó chịu, thì mới càng khiến người ta đau lòng.
"Được, vậy chúng ta đi đâu chơi đây? Chỉ là đã lãng phí nhiều thời gian như vậy, chúng ta chơi không được mấy tiếng là phải về rồi." Nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, Mộ Dung Lạc Nguyệt mới nhớ ra, bọn họ đến huyện thành là để đi chơi.
Nhưng bây giờ nhìn lại thời gian, đã trễ thế này rồi. Cho dù có ra ngoài chơi, cũng chơi không được mấy tiếng.
Hơn nữa, Trương Hạo Lâm vẫn phải quay về để thu hoạch sầu riêng, sáng sớm mai, Trần lão bản còn muốn đến lấy sầu riêng.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Lạc Nguyệt cảm thấy thật sự có chút mất hứng. Ông trời thật là không phối hợp với bọn họ, bọn họ khó khăn lắm mới gặp nhau ở huyện thành này. Sao cứ phải đúng lúc bọn họ lại đuổi kịp Nhạc Mi chuẩn bị đi bắt đám khốn kiếp ở sòng bạc kia chứ?
Bây giờ, đã lãng phí thời gian thế này, lần sau, không biết đến khi nào bọn họ mới có thể tập trung lại một chỗ để chơi. Dù sao, vài ngày nữa nàng phải về nội thành, Nhạc Mi sau khi đi công tác xong, cũng phải về tỉnh thành.
Đến lúc đó, ba người bọn họ muốn tụ tập một chỗ, còn khó hơn cả lên trời. Nghĩ đến đây, Mộ Dung Lạc Nguyệt không nhịn được thở dài một hơi.
Mộ Dung Lạc Nguyệt vì những suy nghĩ này mà hụt hẫng không thôi, ngược lại, thấy nàng chau mày, bĩu môi, Trương Hạo Lâm không nhịn được bật cười.
Sau đó, hắn cúi đầu, dịu dàng nói với nàng: "Giờ vẫn còn sớm, huyện thành có một công viên trò chơi cỡ nhỏ, chúng ta đến đó chơi một chút. Buổi tối, ở khu phố đi bộ còn có mấy quán bar khá đặc sắc, chúng ta có thể đến đó ngồi một chút rồi về."
Đã có chủ đích ngay từ đầu, là đưa Mộ Dung Lạc Nguyệt tiểu nha đầu này đến chơi. Trương Hạo Lâm đương nhiên sẽ không vội vàng đưa nàng trở về, khiến tiểu nha đầu này thất vọng.
Dù sao, việc thu hoạch sầu riêng cũng không tốn của hắn bao nhiêu thời gian. Hắn chỉ cần trước ba giờ hơn quay về, là có thể trồng ra đủ số sầu riêng đó để giao cho Trần lão bản.
Phải biết rằng, chỉ trong hai ngày nữa thôi, Mộ Dung Lạc Nguyệt tiểu nha đầu này sẽ phải trở về khu vực thành phố. Qua mấy ngày chung sống, hắn thật sự có chút không nỡ, tiểu nha đầu nhí nha nhí nhảnh này, trong lòng thật không biết đang suy nghĩ gì.
Cứ nghĩ như vậy, Trương Hạo Lâm lại không nhịn được cười. Sau đó, hắn đưa tay, nhẹ nhàng véo nhẹ khuôn mặt tràn đầy collagen của Mộ Dung Lạc Nguyệt.
"Vậy thì tốt quá, dù sao Mi tỷ tỷ cũng đã xong việc rồi, chúng ta cùng đi thôi." Cảm thấy đề nghị của Trương Hạo Lâm không tệ, Mộ Dung Lạc Nguyệt liền cười rạng rỡ.
Nàng trực tiếp quay đầu lại, định đi tìm Nhạc Mi, người vẫn luôn đứng đó không nói gì, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận