Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 455: Tâm tình không phải đồng dạng tốt

**Chương 455: Tâm trạng cũng tốt không kém**
Nhìn thấy mẫu thân, lại nghe nói tỷ tỷ Mộ Dung Lạc Nguyệt tới, với bộ dạng tâm thần bất định như vậy. Trương Hạo Lâm liền nhịn không được bật cười, sau đó nói: "Mẹ, ngài suy nghĩ nhiều quá. Tiểu Nguyệt tỷ tỷ này trước đó ngài cũng đã gặp rồi, lần trước đến nhà chúng ta đám cảnh sát ở huyện thành, trong đó có nữ cảnh sát kia."
"Hôm qua con đi huyện thành, đến cục cảnh sát làm ít chuyện, liền gặp nàng. Vì cảm tạ lần trước nàng giúp con chút quan hệ, cho nên mời nàng uống chút rượu. Tiếp đó mời nàng đến nhà chúng ta làm khách, bởi vì đêm qua thời gian quá muộn, nên con mới không nói với cha và mẹ."
Trương Hạo Lâm biết, mẫu thân hắn lo lắng hắn và Mộ Dung Lạc Nguyệt hôn sự, vì chuyện gì mà thất bại. Chắc hẳn trước khi hắn và Mộ Dung Lạc Nguyệt thành hôn, cha mẹ hắn lo lắng như vậy, khẳng định là không thể thiếu.
"A, nguyên lai là như vậy, vậy sao con không nói sớm. Thật là dọa ta một phen, ta còn tưởng rằng phụ mẫu Tiểu Nguyệt không hài lòng nhà ta." Nghe Trương Hạo Lâm giải thích xong, mẫu thân Trương Hạo Lâm, thở phào một hơi.
Trong lòng bà không ngừng tự an ủi: "Còn tốt, chỉ cần không phải nhà Mộ Dung Lạc Nguyệt muốn phản đối hôn sự của bọn chúng, thì chuyện gì cũng dễ nói. Bọn họ vô cùng thích Mộ Dung Lạc Nguyệt, ước gì nhà mình có một nàng dâu hoàn mỹ như vậy."
Thấy mẫu thân yên tâm, Trương Hạo Lâm cũng không nói thêm gì. Liền ngồi vào trước lò sưởi của nhà, sau đó giúp mẹ nhóm lửa.
Nghe thấy Trương Hạo Lâm nói, tỷ tỷ Mộ Dung Lạc Nguyệt tới. Mẫu thân Trương Hạo Lâm, liền ra sau viện hái một ít rau quả tươi mới. Lại vào phòng bếp bận rộn, muốn chuẩn bị một bàn lớn thịnh soạn bữa sáng. Để lại ấn tượng tốt cho tỷ tỷ của Mộ Dung Lạc Nguyệt.
Bởi vì thời gian còn sớm, Trần lão bản bên kia, vẫn chưa mang sầu riêng tới. Cho nên Trương Hạo Lâm liền ở lại trong phòng bếp, lo liệu trước sau, giúp mẹ làm việc.
Chờ đến khi sắc trời bên ngoài sáng lên, công việc chuẩn bị điểm tâm trong phòng bếp, cũng gần xong. Ngay lúc Trương Hạo Lâm nghĩ Trần lão bản có phải hay không nên tới rồi, mình nên ra ngoài chờ.
Thính lực đặc biệt linh mẫn, hắn liền nghe thấy trong thôn, có tiếng ô tô ầm ầm, cứ như vậy truyền đến.
Biết là Trần lão bản tới lấy sầu riêng, Trương Hạo Lâm liền đặt việc đang làm xuống, quay đầu lại nói với mẹ: "Mẹ, Trần lão bản đến lấy sầu riêng rồi, vậy con ra ngoài trước bận rộn."
"Tốt, con mau đi làm việc của con đi, bên này mẹ lo liệu được." Nghe con trai nói vậy, mẫu thân Trương Hạo Lâm đang bận làm thịt liền ngẩng đầu lên, vừa giục hắn mau ra cửa, vừa nói.
Nghe mẫu thân nói như vậy, Trương Hạo Lâm liền đặt việc trong tay xuống, quay người rời khỏi phòng bếp.
Chỉ có điều khi hắn vừa mới đi tới trong sân, còn chưa kịp đến cửa sân, Khỉ Tình đêm qua khuya mới ngủ, vậy mà đã dậy sớm.
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, nhìn vừa xinh đẹp lại thanh thuần. Không hề giống cô gái hai lăm hai sáu tuổi, cho dù đứng chung một chỗ với Mộ Dung Lạc Nguyệt, loại nữ hài thanh xuân phơi phới kia, cũng không hề thua kém.
"Sao nàng không ngủ thêm? Giờ còn sớm mà!" Thấy Khỉ Tình dậy sớm như vậy, Trương Hạo Lâm liền đứng đó, mặt mày tươi cười nói với nàng.
Hắn cứ nói, nếu như Khỉ Tình ở tại nhà bọn hắn. Buổi sáng trên vừa nhìn thấy nữ nhân ôn nhu động lòng người này, luôn sẽ khiến tâm tình của hắn trở nên rất tốt.
Nghe Trương Hạo Lâm nói như vậy, Khỉ Tình liền đi xuống mái hiên. Đi đến trước mặt Trương Hạo Lâm, nhìn hắn đầy tình ý rồi nói: "Ta tỉnh rồi, huống hồ hôm qua là ngày đầu tiên ta ở nhà ta. Không thể buổi sáng nằm ỳ, chờ thím làm điểm tâm tới hầu hạ ta chứ?"
Khỉ Tình hằng mơ ước, khi nào mình có thể cùng Trương Hạo Lâm, ở trong cùng một cái sân. Sau đó buổi sáng có thể dậy sớm, chuẩn bị điểm tâm cho hắn, còn có thể chung sống hòa hợp với cha mẹ hắn.
Hiện tại mộng tưởng của nàng, dễ dàng thực hiện như vậy, nàng đương nhiên sẽ không không trân quý. Lại nói, nàng cũng không muốn ấn tượng tốt mà trước kia nàng để lại cho phụ mẫu Trương Hạo Lâm. Bị tiêu tan đi mất chỉ vì lười một chút.
"Nàng thật là hiểu chuyện, tiểu yêu tinh Mộ Dung Lạc Nguyệt kia ở đây, thế nhưng là mỗi ngày ngủ đến mặt trời lên cao." Nghe Khỉ Tình nói vậy, Trương Hạo Lâm liền nở nụ cười.
Thừa dịp trong sân chỉ có hai người bọn họ, không có ai nhìn thấy. Trương Hạo Lâm liền vươn tay, ôm lấy lưng Khỉ Tình, vụng trộm nhéo nhéo cái mông đẫy đà của nàng.
Cảm giác cái kia vừa mềm mại lại có độ đàn hồi xúc cảm, khiến tâm trạng Trương Hạo Lâm, lập tức liền tốt lên không ít.
Chỉ bất quá hành động của Trương Hạo Lâm, thật sự khiến Khỉ Tình ngượng ngùng không thôi. Sợ bị người khác thấy được, vội vội vàng vàng, gạt tay hắn ra.
Sau đó thấp giọng nói: "Chàng làm gì vậy, cẩn thận bị thím thấy được, đến lúc đó ta xem chàng giải thích thế nào."
Nói xong lời này, bởi vì hành động của Trương Hạo Lâm, mà khuôn mặt nhỏ đều trở nên đỏ bừng Khỉ Tình, liền tranh thủ thời gian đi về phía phòng bếp. Sợ mình ở lại thêm, Trương Hạo Lâm tên đại bại hoại này, lại làm ra chuyện gì khiến nàng xấu hổ.
Chỉ bất quá nhìn bóng lưng Khỉ Tình, cứ như vậy đi vào phòng bếp. Trương Hạo Lâm lại nhịn không được, nở nụ cười.
Vừa cười vừa huýt sáo, đi ra phía ngoài viện.
Mà xe của Trần lão bản, vòng qua con đường đất mấp mô của Trương gia thôn, hướng về phía nhà hắn chạy tới.
Chỉ một lát sau, liền chạy đến cửa nhà hắn. Lái xe quen thuộc, liền từ cổng sân nhà hắn đi vào. Đưa xe tải vào sân nhà hắn, sau đó đến hậu viện, Trần lão bản liền từ ghế phụ xe tải bước xuống. Nhìn Trương Hạo Lâm, cười đến mức không ngậm được miệng, tâm trạng vô cùng tốt.
"Trần ca, chào buổi sáng." Nhìn bộ dạng của Trần lão bản, mỗi lần gặp hắn đều cười đến không ngậm được miệng, Trương Hạo Lâm cũng cười chào hỏi hắn.
Nghe Trương Hạo Lâm nói, Trần lão bản liền khẽ gật đầu. Sau đó cười đi tới trước mặt Trương Hạo Lâm, đưa tay vỗ vỗ vai Trương Hạo Lâm. Nói: "Tiểu tử càng ngày càng tuấn tú, thế nào, hôm nay có bao nhiêu hàng?"
Đối với Trần lão bản, điều mà mỗi ngày hắn mong đợi nhất, chính là hỏi Trương Hạo Lâm có bao nhiêu hàng đưa cho hắn. Dù sao mấy nhà khách sạn ở huyện thành, đều liên hệ với hắn, muốn mua sầu riêng từ hắn.
Bởi vì nguồn cung cấp của hắn không đủ nhiều, cho nên trước đó vẫn luôn hợp tác với những tiểu thương kia. Nếu còn muốn cung cấp hàng cho những khách sạn kia, thật sự là không có.
Cho nên hắn thật sự mong, Trương Hạo Lâm cho hắn thêm chút hàng, dù là giá cao hơn một chút cũng không sao.
Trương Hạo Lâm biết, chuyện đầu tiên Trần lão bản làm mỗi ngày đến, chính là quan tâm mình có thể cung cấp bao nhiêu hàng. Cho nên nghe Trần lão bản nói vậy, Trương Hạo Lâm chỉ cười nói: "Trần ca, hôm nay có hơn 7000 quả sầu riêng, huynh cứ yên tâm, hôm nay sầu riêng nhất định đủ."
"Tốt tốt tốt." Vừa nghe Trương Hạo Lâm nói, Trần lão bản lập tức mừng rỡ nhướng mày, cao hứng vô cùng.
Sau đó trực tiếp đưa tay, khoác vai Trương Hạo Lâm. Đem hắn đi về phía trước viện, vừa đi vừa nói: "Đi đi đi, chúng ta đi tiền viện nói chuyện phiếm."
(Cầu phiếu đề cử) (Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận