Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 196: Nhất có phúc khí tiểu nông dân

Chương 196: Tiểu n·ô·ng dân có phúc nhất
Dù sao nàng p·h·át hiện, từ khi con trai mình tốt nghiệp trường học trở về, làm chuyện gì đều đặc biệt có chủ kiến. Mặc dù có đôi khi làm việc lớn mật, luôn làm hai lão già bọn họ sợ hãi, nhưng sự thật chứng minh cách làm của hắn đều không sai.
Phải biết, hiện tại nàng vừa ra khỏi cửa, nghe thấy xung quanh mọi người đều khen con trai mình, trong lòng nàng không biết có bao nhiêu tự hào. Mặc dù p·h·á đổ Trương Đại Sơn, nhốt Trương Bất Suất vào cục cảnh s·á·t, đắc tội toàn gia bọn họ. Thế nhưng, nhà bọn hắn Trương Hạo Lâm lại giành được sự tán thưởng của các thôn dân trong mười dặm tám thôn, cái này cũng không thể coi là thua t·h·iệt.
Dù sao, chỉ cần nhi t·ử nhà hắn làm việc chính đáng, sau này coi như Trương Đại Sơn phụ t·ử đi ra, trong lòng không thoải mái nữa lại có thể làm gì nhà hắn? Ai bảo bọn họ trước kia sư t·ử há mồm gõ l·ừ·a d·ố·i nhà bọn hắn? Nhà bọn hắn Hạo Lâm làm như thế, cũng không có gì quá đáng.
Trương Hạo Lâm thấy mẫu thân mình đáp ứng, liền cười cười, sau đó nói: "Vậy ta một hồi lái chiếc xe này đến thị trấn làm giấy phép, hiện tại xe xích lô cha cũng biết lái. Lúc nào để cha dành thời gian đi lên trấn, đến sân khấu t·h·i lấy cái bằng lái là được rồi."
Mặc dù Trương Hạo Lâm biết phụ mẫu mình chỉ ở trong thôn này cùng chợ gần đó lái xe xích lô, bằng lái cùng giấy phép có hay không cũng không quan trọng. Dù sao bọn họ ở địa phương nhỏ, cũng không có cảnh s·á·t giao thông quản.
Nhưng sau chuyện lần trước, Trương Hạo Lâm vẫn cảm thấy những thứ này nên làm hắn cũng phải có được. Tránh đến lúc đó có ai mang ý đồ x·ấ·u, nhà hắn bị chơi ngáng chân thì xử lý làm sao?
Coi như hiện tại trên thị trấn, đám cảnh s·á·t giao thông kia không dám làm gì hắn Trương Hạo Lâm, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, hắn vẫn nên hành sự cẩn t·h·ậ·n. Hắn không có ý định lãng phí quá nhiều thời gian vào việc tranh đấu với đám tiểu nhân này, hắn còn có nhiều chuyện quan trọng cần phải làm.
"Ân, đi, vậy ta quay về nói với cha ngươi." Nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, mẫu thân Trương Hạo Lâm liền gật đầu cười.
Sau đó quan s·á·t phía sau Trương Hạo Lâm, rồi lại thấp giọng hỏi: "Tiểu Nguyệt đâu? Sao còn chưa ra? Ngươi đi lên thị trấn dẫn hắn đi chơi một chút đi, đừng để nàng buồn bực trong nhà. Cô nương trong thành phố tới, sao có thể nhốt mãi ở n·ô·ng thôn chúng ta? Đưa nàng ra ngoài giải sầu, đến thị trấn mua chút đồ nàng t·h·í·c·h ăn."
Trương Hạo Lâm mẫu thân không có nữ nhi, vẫn luôn nghĩ sau này Trương Hạo Lâm có vợ, nhất định phải xem con dâu như nữ nhi mà đối đãi. Cho nên, bây giờ Trương Hạo Lâm đưa Mộ Dung Lạc Nguyệt trở về, Trương Hạo Lâm mẫu thân đặc biệt ưa t·h·í·c·h.
Mộ Dung Lạc Nguyệt không chỉ có dung mạo xinh đẹp, cá tính sáng sủa khôi hài, lại còn không chê nhà bọn hắn là n·ô·ng thôn nghèo khó. Điểm nào cũng khiến mẫu thân Trương Hạo Lâm đặc biệt hài lòng, cho nên thương nàng cũng là chuyện bình thường.
Đã cảm thấy Trương Hạo Lâm đưa con gái người ta về, bọn họ nếu không thể làm Mộ Dung Lạc Nguyệt vui vẻ, tóm lại là ủy khuất con gái nhà người ta. Lão Trương gia bọn họ đều là người thành thật, không thể làm những chuyện thua t·h·iệt lương tâm.
"Không cần mẹ, con tự đi là được. Tiểu Nguyệt đang ngủ, để nàng ngủ thêm một lát đi ạ." Nghe lão mụ nói vậy, Trương Hạo Lâm vô ý thức quay đầu lại nhìn phương hướng gian phòng của Mộ Dung Lạc Nguyệt, sau đó liền nhịn không được cười.
Vừa rồi, tiểu yêu tinh không tên này bị làm cho mệt muốn c·hết, cho nên để nàng nghỉ ngơi thật tốt. Dù sao hắn đi lên thị trấn làm biển số xe, cũng không có chuyện gì khác. Nhiều nhất hơn một giờ đi về, nói không chừng lúc hắn trở về, Mộ Dung Lạc Nguyệt còn chưa tỉnh.
"Nàng đang ngủ a? Vậy cũng được, vậy ngươi tự đi đi." Nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, mẫu thân Trương Hạo Lâm có chút oán trách nhìn hắn.
Sau đó thấp giọng nói: "Ngươi tên tiểu t·ử hư hỏng này đừng quá giày vò con gái người ta, người ta buổi sáng hôm nay bận bịu tới trưa đã đủ mệt, ngươi sao lại không hiểu chuyện như thế?"
Lúc đầu mẫu thân Trương Hạo Lâm không muốn nói chuyện này với Trương Hạo Lâm, dù sao con trai của nàng cũng lớn. Thế nhưng đêm qua nàng không nói, hôm nay ban ngày hắn còn...
Vậy nếu bị người khác nghe được, sẽ nói lão Trương gia bọn họ hợp lại k·h·i· ·d·ễ người ta. Dù sao Mộ Dung Lạc Nguyệt vẫn chưa qua cửa, tiểu t·ử ngốc này đã làm ra loại chuyện xúc động này. Mặc dù, là mẫu thân, nàng rất cao hứng, đến mức độ này sau này hai người ở chung tỷ lệ rất lớn. Nhưng sợ tiểu t·ử này sau này tâm tính không chừng, cô phụ con gái người ta thì sao?
Lúc đầu, khi Trương Hạo Lâm và Mộ Dung Lạc Nguyệt làm việc trong phòng, c·ô·ng nhân tu sửa nhà kho ở hậu viện làm Đinh đinh đương đương. Thanh âm lớn đến mức hoàn toàn che lấp thanh âm bọn họ làm việc, Trương Hạo Lâm cho rằng không bị người khác p·h·át giác.
Thế nhưng không ngờ, chuyện này lại bị lão mụ biết, hiện tại còn chạy tới nói hắn. Có thể nghe lão mụ nói vậy, Trương Hạo Lâm có chút ngượng ngùng.
Cũng không dám nhìn mẫu thân mình, chỉ cúi đầu nói: "Mẹ, con lớn như vậy, sao mẹ cái gì cũng quản? Con như vậy không phải là vì để mọi người sớm có Tôn t·ử sao? Mẹ và cha không phải gấp sao?"
Mộ Dung Lạc Nguyệt vừa rồi còn đang tức giận vì hắn buổi sáng giải quyết chuyện với Khỉ Tình, Trương Hạo Lâm làm như vậy chỉ muốn Mộ Dung Lạc Nguyệt nguôi giận, không còn khúc mắc. Dù sao, h·ố·n·g nữ nhân phương p·h·áp này là hữu hiệu nhất, nhanh c·h·óng nhất, nhìn Mộ Dung Lạc Nguyệt không phải lập tức bị hắn h·ố·n·g xong rồi sao?
Với lại, trước đó là ai lẩm bẩm trước mặt hắn, nhà ai cùng tuổi có đứa con trai lớn, nhà ai lại có đứa con gái trong veo như nước? Nếu như bọn họ không vội, nói không chừng hắn cũng không sốt ruột để Mộ Dung Lạc Nguyệt tới đây.
Dù sao Trương Hạo Lâm hắn có nhiều chuyện muốn làm, nếu không phải là vì để cha mẹ mình an tâm, hắn cũng không vội vàng như vậy.
"Nhi t·ử, ngươi có ý nói ngươi chuẩn bị kết hôn với tiểu Nguyệt đúng không? Tiểu Nguyệt đồng ý sao? Cha mẹ nàng bên kia có ý gì?" Nghe Trương Hạo Lâm nói làm như vậy chỉ là để bọn họ sớm có Tôn t·ử, mẹ của Trương Hạo Lâm liền cười đến không khép miệng lại được.
Lập tức cho rằng nhi t·ử mình dự định cùng Mộ Dung Lạc Nguyệt có con, liền đặc biệt vui vẻ nhìn hắn. Nàng không nghĩ tới con trai mình bản lĩnh như thế, mới nh·ậ·n biết Mộ Dung Lạc Nguyệt không bao lâu, thế mà nhanh như vậy đã nắm c·h·ặ·t trái tim con gái người ta.
Nếu Trương Hạo Lâm thật sự có thể cưới Mộ Dung Lạc Nguyệt về nhà, đối với lão Trương gia mà nói, thật là chuyện tốt. Con dâu như Mộ Dung Lạc Nguyệt, trong mười dặm tám thôn đều là hàng đầu.
Không chỉ bộ dạng xinh đẹp, c·ô·ng việc tốt, còn có gia đình bối cảnh tốt. Nếu Trương Hạo Lâm nhà nàng thật sự có phúc khí này, cả đời này khẳng định áo cơm không lo. Chỉ cần nghĩ đến đây, mẹ của Trương Hạo Lâm vui không kể xiết.
Hơn nữa, Mộ Dung Lạc Nguyệt còn trẻ như vậy, chỉ cần hai người trẻ tuổi đồng lòng, muốn có con không phải chuyện một sớm một chiều? Quá tốt, con trai mình hiểu chuyện như thế, chuyện gì còn cần hai lão già bọn họ lo lắng?
(Xin hãy vote 9-10 điểm đ·á·n·h giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận