Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 97: Người Trông Coi Vọng Nguyệt Hồ

Chương 97: Người Trông Coi Vọng Nguyệt HồChương 97: Người Trông Coi Vọng Nguyệt Hồ
Chương 97. Người Trông Coi Vọng Nguyệt Hồ
Vạn Tiêu Hoa nhìn Cấp Đăng Tề yên tĩnh đứng ngoài trận, hận ý gân như muốn bay ra từ giữa hai mắt, đứng bên người có một nam tử khoác lên áo choàng thạch thanh màu lụa hoa, cái trán rộng lớn, sắc mặt kiêu căng, đang bất mãn mở miệng nói:
"Vạn huynh, người của Lý gia tại sao còn chưa ra tay, không phải đã nói khóa Hoa Thiên đại trận liền lập tức động thủ sao."
"Bình Viễn huynh, an tâm chớ vội, chờ một chút đi!"
Nam tử này chính là Lô gia mới bước vào luyện khí mà Lý Thông Nhai gặp ở Quan Vân phong kia, bây giờ cũng là do Vạn gia bỏ ra một cái giá lớn để mời hắn đến trợ trận, mục đích muốn đánh giết Cấp Đăng Tề.
Vạn Tiêu Hoa cười khổ một tiếng, trong lòng khả nghi mọc thành bụi, thâm nghĩ:
"Lý Hạng Bình này cũng là người thông minh, làm sao lại không biết đạo lý môi hở răng lạnh, Vạn gia ta một khi diệt vong, Cấp gia liên tiếp giáp Lý gia và Lô gia, ngay cả Lô Bình Viễn ngu xuẩn này cũng có thể nhìn ra nên muốn giúp Vạn gia ta kéo lại một hơi, Lý Hạng Bình này làm sao không biết được?"
Thở dài thật sâu, nội tâm Vạn Tiêu Hoa càng ngày càng bất an.
Lại đợi thời gian một nén nhang, Lô Bình Viễn hùng hùng hổ hổ đứng lên, cũng không để ý Vạn Tiêu Hoa khuyên can, mang theo phi toa ra trận, nhìn về phía Cấp Đăng Tề dưới núi kêu lên:
"Gia chủ Cấp gia kia!"
"Ngươi không phá được cái mai rùa đen này, uổng phí hết thời gian vây quanh cái núi này thì có ích lợi gì? Vạn gia Lô gia ta cho ngươi một cơ hội, nhanh chóng xéo đi, tránh cho ngươi và ta phải đánh một trận."
Vừa dứt lời, Vạn Tiêu Hoa trong núi cùng với Cấp Đăng Tề dưới núi đêu không còn gì để nói, Vạn Tiêu Hoa chỉ cảm thấy một trận ngạt thở, trong lòng hung tợn nghĩ:
"Ngu xuẩn như vậy cũng có thể luyện khí? ! Quả thật bất công!"
Cấp Đăng Tê thì híp híp mắt, trong lòng tràn đây vẻ xem thường, thấp giọng nói:
"Quần lót của lão tử so với con hàng này còn nhiều hơn hai lượng đầu óc."
Nói xong nhấc nhấc đao, đang muốn vọt người trên trước đã thấy trên hư không vang lên một trận cười ha ha, phảng phất có một tấm màn sân khấu ẩn hình bị rút đi, nam tử được một đám tu sĩ kim y vây quanh rốt cục cũng hiện thân, ôm bụng chỉ vào Lô Bình Viễn phía dưới cười to nói:
"Ha ha ha, đúng là thú vị, lại có người so với bản công tử còn phách lối hơn."
Vạn Tiêu Hoa đứng bên trong trận ngẩng đầu nhìn không trung, thấy một đám tu sĩ hiện ra thân hình đứng lơ lửng trên không, lập tức sắc mặt tái nhợt một trận, trong đầu óc ông ông tác hưởng, một mảnh trống không.
"Một, hai, ba... tám, luyện khí... đều là luyện khí... Làm sao có thể"
Hắn lập tức cảm thấy trong ngực phiền muộn dị thường, gần như muốn phun ra một ngụm máu tươi, nỗ lực kêu lên:
"Nguyên Khải! Vạn Nguyên Khải!"
Vạn Nguyên Khải cũng một mặt kinh hoàng, vội vàng đi lên đỡ lấy gia chủ, trong mắt ửng đỏ, trầm giọng nói:
"Gia chủ, Nguyên Khải ở đây."
Vạn Tiêu Hoa thở dốc một hơi, âm thanh lạnh lùng nói:
"Hôm nay Vạn gia ta chỉ sợ khó thoát tai kiếp, Lý Hạng Bình kia chậm chạp không thấy thân ảnh, chỉ sợ cũng đã lành ít dữ nhiều."
"Triệu tập tất cả tử đệ đích hệ trong nhà, một khi đại trận phá diệt, lập tức từng nhóm theo phương hướng khác nhau vượt qua núi, chạy về Lý gia và Lô gia."
Vạn Tiêu Hoa sắc mặt tái nhợt, đầu óc lại thanh tỉnh dị thường, hung hăng cho mình một bàn tay, trầm giọng nói:
"Không đúng, Cấp Đăng Tề tuyệt đối sẽ không cứ như vậy mà buông tha Vạn gia ta."
"Truyền mệnh lệnh của ta, đích hệ đời thứ ba người nào có linh khiếu, tuổi tác bảy đến mười lăm tuổi mới có thể đi về phía tây, những người còn lại cùng với đích hệ của ngươi và ta đều canh giữ ở trên núi, đợi cho lúc trận phá chạy tứ tán, Cấp Đăng Tề không giết sạch bọn hắn sẽ không bỏ qua cho Vạn gia ta."
"Mạch nhánh...'
Vạn Tiêu Hoa đang phân phó, lại cảm thấy đại trận lay động một trận, huyết vũ rối rít từ trên trời rơi xuống, Lô Bình Viễn kia cầu xin tha thứ không thành, vừa đối mặt đã bị nam tử mặc áo vàng kia cười ha ha xé thành mảnh nhỏ.
Nam tử áo vàng lắc lắc tay, tiện tay mò lấy túi trữ vật của hắn, linh thức thăm dò vào trong đó tìm hiểu kĩ càng một chút, lập tức cau mày trâm thấp mắng một câu.
"Quỷ nghèo." Quay đầu nhìn qua Tỏa Hoa Thiên Trận kim quang lóng lánh, kim quang trong tay nam tử lộ ra một thanh trường đao có xích diễm bám vào, cười nói:
"Ta lại thử xem thủ bút của Vạn Hoa Thiên này một lân."
Lý Hạng Bình mới chạy được một đoạn liền cảm giác bốn phía ác phong trận trận, lão giả cả người khoác đạo bào mang theo phi toa đã chậm rãi dừng ở phía trước, trên tay nắm lấy phất trân nhẹ nhàng giương lên, mở miệng cười nói:
"Đạo hữu vội vã như vậy là muốn chạy đi đâu?”
Lục Giang Tiên ở bên trong kính lập tức run lên, cảm thụ được từng đợt lực hấp dẫn từ trên người lão giả kia truyên đến, phảng phất có một sợi tơ vô hình đang kết nối lấy mình, lập tức trong lòng hơi động, thầm nghĩ:
"Người này đã là Luyện Khí trung kỳ, nhìn qua có dáng vẻ luyện khí tâng thứ năm hoặc sáu, lần này phiền toái rồi."
Lý Hạng Bình cắn răng, thấp giọng nói:
'Các hạ lại là người phương nào, làm sao lại chặn đường ta.'
Lão giả kia cười ha ha một tiếng, chậm rãi mở miệng nói:
"Lão đạo trông coi phía trên Vọng Nguyệt Hồ này đã sắp ba mươi năm, cuối cùng cũng đợi được đạo hữu.”
Nói xong nhẹ tay xắn một cái, lấy ra ngọc bội toàn thân trắng như tuyết, ngọc bội kia đang mơ hồ tản ra ánh sáng trắng, phần đuôi phảng phất được một sợi tơ vô hình dẫn dắt, đang trực thẳng về hướng Lý Hạng Bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận