Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 464: Gặp Lại Pháp Tuệ

Chương 464: Gặp Lại Pháp TuệChương 464: Gặp Lại Pháp Tuệ
Lư Uyển Dung hiện giờ cũng gần bốn mươi tuổi, thiên phú của nàng không cao, hiện giờ tu vi thai tức tâng ba không theo kịp bước chân trượng phu, lại bởi vì dòng họ mẫn cảm không dám cầm quyền, luôn luôn khiêm tốn, nhưng hôm nay Lý Huyền Lĩnh đã ba tháng chưa về, Lư Uyển Dung rốt cuộc không nhẫn nại được nữa.
Nàng nắm thật chặt chén ngọc trong tay, trên trán tràn đầy sầu lo, trâm giọng nói:
"Ba tháng không có tin tức gì... Phu quân từ trước đến nay luôn cẩn thận, tất nhiên là đã xảy ra chuyện... Trên núi trả lời làm sao?”
Người hầu kia quỳ xuống bịch một tiếng, thấp giọng nói:
"Bẩm phu nhân, Lê Kính Sơn đã phong tỏa trên dưới, bọn ta thấp cổ bé họng, không thể gặp công tử."
Trong lòng Lư Uyển Dung lập tức nhảy ra một nhịp, dâng lên cảm giác bất an nồng đậm, vội vàng mang bút mực tới, chấp bút viết nhanh, lẩm bẩm nói:
"Không được, việc này tất có vấn đề, phải hỏi Thanh Hồng."
Lý Huyền Lĩnh lại lần nữa vượt sông, đi xuyên qua biển mây một hồi, bắt mấy người hỏi đường, xác định phương hướng Lạc Hà sơn rồi cưỡi gió bay đi, thỉnh thoảng lại hạ xuống đi bộ, dọc theo đường gió êm sóng lặng.
Con đường này là đi dọc theo cảnh nội Từ Quốc, xung quanh vẫn là đạo quan chiếm đa số, Lý Huyền Lĩnh nhìn phương hướng, quanh đi quẩn lại, không ngờ đã đến gần biên giới Yến Sơn, hôm nay nơi này là giao giới giữa Tu Việt Tông và Thang Kim Môn, năm đó đất hoang mọc lên mâm cây xanh rì, trong mưa bụi mịt mù, trên đường cũng có người qua lại, có chút náo nhiệt.
“Tu Việt Tông dù sao cũng là tông môn làm việc đoan chính, thật là khó được....
Tu Việt Tông là một tông môn có lý niệm lánh đời thành tiên hiếm hoi trong tam tông thất môn, đệ tử phần lớn đều tu hành trên núi, không thường xuyên hành tẩu thế gian, cho nên không có tu sĩ mang đại danh nào, trừ người được vinh danh là đệ nhất dưới Kim Đan Thượng Nguyên chân nhân, nhân vật còn lại của Tu Việt Tông dĩ nhiên vô danh, không muốn người khác biết đến.
"Biên giới Yến Sơn... Hình như có một đạo quan, đạo quan năm đó bị yêu vật bức bách, không thể không thu thập đồng nam đồng nữ để yêu vật kia ăn, không biết bây giờ thế nào rồi." Dưới sự cai trị của Tu Việt tông, hạ lệnh cấm các đạo thống công phạt lẫn nhau, đạo quán trên đỉnh núi tuy rằng gặp âm mưu hãm hại, tuyệt hộ giá họa, so với những nơi còn lại đã được xem là ôn hòa hơn nhiều.
Lý Huyền Lĩnh đi dạo một vòng ở đây, nhìn sơn vụ tràn ngập, mưa phùn lất phất, nhớ tới đạo quan năm đó lúc đến đây trừ yêu đã từng thấy, trong lòng thầm nghĩ:
"Tử Phủ kia muốn ta đi Lạc Hà sơn, nhưng cũng không cho thời gian..."
Tuy Lý Huyền Lĩnh hắn không phải hạng người ham sống sợ chết, đã sớm tiếp nhận sự sắp xếp này, nhưng cũng muốn sống lâu thêm vài ngày, muốn nhìn thiên địa nhân gian này một chút, trước mắt thâm nghĩ:
"Một đường cưỡi gió tới đây, pháp lực cũng có chút hao tổn, không bằng nhìn miếu nhỏ này một cái, nghỉ chân một chút, lại đi về phía bắc."
Vì thế cưỡi gió rơi xuống, thế đạo hiện giờ thái bình. Tiểu điện năm đó có ảo trận che giấu vững chắc, bây giờ đã hiển lộ ra, tượng đá hai bên uy nghiêm, nước mưa từ gương mặt tượng đá không ngừng rơi xuống. Lý Huyền Lĩnh bấm pháp thuật, nhẹ nhàng gõ cửa gỗ màu đỏ xám dán bùa đào hai cái, cười nói:
"Tán tu sơn dã đến bái phỏng, kính xin quan chủ mở cửal"
Lý Huyền Lĩnh kêu hai tiếng nhưng không ai trả lời, trong lòng hơi kinh hãi, do dự giơ tay lên, cánh cửa màu đỏ xám lại từ từ mở ra.
"Cạch HH
Cửa điện không gió mà bay, chậm rãi mở ra, gió sớm mang theo nước mưa mát rót vào trong điện, Lý Huyền Lĩnh yên lặng ngừng chân, ngơ ngác nhìn cảnh sắc trong điện.
Ngoài viện mưa phùn bay xào xạc, trong điện là một mảng lờ mờ, ánh nến hơi vàng, mùi hương pha lẫn với mùi máu tanh phả vào mặt khiến người khó chịu.
Máu màu đen chảy xuôi trên mặt đất, phản xạ ra từng điểm kim quang. Tượng đá phía trên vẫn còn trang nghiêm, phía dưới lại ngổn ngang một mảnh thi cốt. Một thi thể không đầu của lão đạo sĩ quỳ gối trước điện, tóc hoa râm tán loạn trên đất, nhẹ nhàng phiêu động theo gió.
Bồ đoàn ở chính giữa đã bị thi thể của một đám đạo sĩ bao trùm, tâng tầng lớp lớp, hài cốt ngổn ngang dựng lên cao cao, con mắt trợn tròn, nhưng một chút oán khí cũng không có, ngược lại có loại hương vị an tường an nhàn.
Trên đống thi thể, một hòa thượng đang ngồi xếp bằng ở trần, cơ bắp toàn thân nổi lên đỏ thẫm, đường cong rõ ràng, hai tay chắp trước ngực, nhắm mắt trầm tư, giữa lông mày hiện ra một ấn ký màu vàng kim, lấp lóe không ngừng.
Đây đất, máu thịt và máu thịt bao trùm lên phù văn sơn kim, máu tươi nhỏ xuống từ trên tấm lụa đỏ bừng, phát ra tiếng tí tách, rơi vào đường cong cơ bắp gần như hoàn mỹ của hòa thượng, hắn ta không hề cảm giác được, vẫn không nhúc nhích.
'Pháp Tuệ...
Người này chính là tăng lữ hơn mười ngày trước Lý Huyền Lĩnh gặp được ở nước Triệu, vô duyên vô cớ xông lên dây dưa với Lý Huyên Lĩnh. Hiện giờ một thân huyết khí trùng thiên, khí tức phập phồng bất định, khoanh chân ngồi trên núi thi thể, người đầy máu tươi.
Lỗ tai Pháp Tuệ giật giật, trên mặt cương nghị tràn đây vết máu khô cạn, mí mắt nhúc nhích hai lần, chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi là một mảnh kim hồng, tràn đầy lửa giận nóng bỏng, lắng lặng nhìn chằm chằm Lý Huyền Lĩnh phía dưới.
" Nghiệt súc Xà Giao, ta đã chờ ngươi từ lâu rôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận