Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 956: Cảm kích

Chương 956: Cảm kíchChương 956: Cảm kích
“Ta trọng sinh được bao nhiêu năm... Một lòng chỉ lo vun vén cho bản thân, tham lam vô độ chỉ muốn cướp đoạt cơ duyên của người khác, đã bỏ lỡ bao nhiêu lương duyên tốt đẹp? Không nói đến việc ngăn cản ma tai, mưa to, ta có từng cứu một mạng người?”
“Ta vốn nên biết đủ, chỉ là một phàm nhân nhát gan, vậy mà trọng sinh một đời lại lãng phí nhiều linh vật như vậy! Hủy hoại cơ duyên của biết bao nhiêu người, trong ma tai lại có bao nhiêu thiếu niên anh kiệt chết đi? Kết quả là hại bao nhiêu sinh linh!” Đến hôm nay, Lưu Trường Điệt mới bừng tỉnh, hắn trọng sinh từ đầu đến cuối chỉ là một vở kịch thô nát, là kẻ bất tài chiếm giữ lương duyên, khiến người khác phải tiếc nuối mà rời đi, hắn không phải anh hùng, thậm chí có chút thiển cận, cho dù trọng sinh thêm mấy lần cũng chỉ như vậy!
Hại người khác, hại thê nữ, hại huynh đệ, hại trưởng bối, chỉ cần nhìn thê tử kiếp trước không có hắn cứu giúp, trong thời đại suy tàn của Liễu gia, nàng đã rơi vào kết cục bi thảm như thế nào.
“Bị gả làm thiếp... Bị ép đến sảy thai... Kiếp trước nàng là một người tốt như vậy... Hiện giờ lại tiều tụy như vậy.”
Tu sĩ Lý gia rất nhiều, nhưng tu sĩ bị gả làm thiếp lại rất hiếm thấy, hiển nhiên Liễu gia đã thất bại trong lúc tranh đấu, nàng chỉ là một chi thứ nhỏ bé, càng rơi vào kết cục như vậy!
Tuy hắn không ở Lý gia, nhưng rất hiểu rõ tình hình của Lý gia, trong lòng hắn dâng lên muôn vàn cảm xúc, nhớ đến nụ cười trên khuôn mặt mũm mĩm của nàng, lại bị khuôn mặt hoảng sợ kia đập tan, nghẹn ngào nói: “Ta có tu vi cao cường thì đã sao?” Lưu Trường Điệt đương nhiên có thể làm như không thấy, hắn chưa từng nợ nàng cái gì, Liễu thị này cũng không phải Liễu thị kiếp trước, Lưu Trường Điệt cho rằng ích kỷ là tốt nhất, nhưng hắn vẫn còn chút lương tâm.
“Tình Nhi... Uyên Giao... Thừa Hối... A Niếp...”
Đêm đen như mực, chút lương tâm ít ỏi khiến hắn - một tu sĩ Trúc Cơ lại mầm nhũn chân, giống như con chim bị gãy cánh rơi xuống hồ.
Lưu Trường Điệt bò ra khỏi hồ nước. Trời đã sáng rõ. Áo lông vũ trên người che chắn kỹ càng, không một giọt nước nào có thể chạm vào.
Hắn mơ màng đi hai bước bên bờ, nhận ra tất cả mọi chuyện đã qua đầu tan biến như mây khói. Trong phút chốc, đầu óc hắn choáng váng, không biết nên làm gì. Lưu Trường Điệt đành cưỡi gió bay về phía ngọn núi. Tới khi đáp xuống Thanh Đỗ sơn, Lưu Trường Điệt mới nhận ra trận kỳ vẫn còn ở trên người, bất đắc dĩ đành phải đi xuyên qua trận pháp, đến đại điện trước kia Lý Hi Tuấn từng ở.
Giáp sĩ trước cửa bẩm báo xong, Lưu Trường Điệt bước vào. Trên cao, một nam tử râu tóc bạc phơ đang ngồi, người mặc giáp đen vàng, nhướng mày nhìn hắn. "Trường Điệp đạo hữu!" "Huyền Phong huynh!"
Lưu Trường Điệt vội vàng tiến lên nghênh đón Lý Huyền Phong, cẩn thận đánh giá, nhất thời không nói nên lời. Lý Huyền Phong là người đầu tiên của Lý gia mà hắn gặp trong kiếp này. Kiếp trước, Lưu Trường Điệt chỉ nghe danh Kim Cương Huyền, nào ngờ kiếp này lại gặp gỡ khi còn niên thiếu, còn có chút giao tình.
Lý Huyền Phong cũng đang quan sát hắn, thấy Lưu Trường Điệt thất hồn lạc phách, hai mắt trống rỗng, rõ ràng là tu vi Trúc Cơ thâm hậu, tuyệt đối không phải công pháp tâm thường, vậy mà lại khí đoản tâm động, luống cuống bất an.
Hai người đứng trong đại điện. Kẻ thì năm đó tài năng xuất chúng, khí thế ngút trời, kim cung trong tay, dám bắn cả trời cao, nay vì bảo vệ gia tộc mà đầu tóc bạc trắng, mặt mày lạnh lùng.
Người thì năm đó hăng hái, thanh danh truyền xa, một thân trận pháp khiến quần hùng kiêng dè, nay hai bàn tay trắng, lẻ loi một mình. Hai người nhìn nhau, không cần phải nói cũng hiểu.
Họ ôm nhau một cái, không ai hỏi han tình cảnh của đối phương. Lý Huyền Phong chỉ nói lời cảm tạ:
"Đa tạ đạo hữu đã ra tay bố trí trận pháp. Huyền Phong xin thay mặt cả nhà cảm kích."
Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một cái hộp ngọc. Lưu Trường Điệt không có tâm trạng, đưa trận kỳ cho Lý Huyền Phong, nhẹ giọng nói: "Nếu Huyền Phong huynh muốn cảm tạ... Trong trấn có Hồ khách khanh, thiếp thất của ông ta là Liễu thị, là bà con xa của ta, nếu huynh ấy có thể chiếu cố nàng ấy, coi như là đã cảm tạ ta rồi."
Lý Huyền Phong nhíu mày. Lưu Trường Điệt ấn tay lên huyệt Thăng Dương, hai mắt đầy vẻ mỏi mệt, thấp giọng nói:
"Huyền Phong huynh cũng biết tâm ma của ta đang quấy phá, ta không thể nán lại lâu, phải nhanh chóng tìm linh vật cùng bí pháp trấn áp, xin phép cáo từ trước..." Lý Huyền Phong là người thẳng tính, thấy bộ dạng mồ hôi lạnh đầm đìa của Lưu Trường Điệt, đành phải tiễn hắn ra ngoài. Nhìn theo phi toa chở Lưu Trường Điệt biến mất nơi chân trời, Lý Huyền Phong mới cưỡi gió quay về đại điện. Lý Hi Tuấn vẫn đang chờ hắn.
Trong đám vãn bối, Lý Huyền Phong coi trọng Lý Hi Tuấn nhất. Thần sắc hắn dịu lại, hỏi:
"Chuyện của Nguyệt Tương là sao?”
Lý Hi Tuấn kể lại đầu đuôi câu chuyện cùng suy đoán của mình. Sắc mặt Lý Huyền Phong hơi giãn ra, trầm giọng nói:
"Tuy là bất đắc dĩ, nhưng chẳng lẽ nhà chúng ta lại để mặc cho hắn ta sỉ nhục sao? Đợi ta đến Viên gia một chuyến, xem Viên Hộ Viễn muốn phân chia như thế nào."
Lý Hi Tuấn gật đầu. Tuy trong lòng cũng đang phẫn nộ thay muội muội, nhưng vẫn khuyên nhủ:
"Thanh Trì nghiêm cấm không được vượt Giới Liên Quận. Viên gia là đồng minh của chúng ta, nếu như xảy ra chuyện gì, e là không tốt." Lý Huyền Phong xua tay, khóe môi cong lên nụ cười hiếm hoi:
"Chuyện này không cần nhắc nữa. Ta tự có chừng mực. Ngươi dẫn ta đi gặp vị vãn bối ngoan ngoãn kia trước đã, xem thử bây giờ nó ra sao rồi."
Trần phủ.
Trần Mục Phong cưỡi gió về phủ. Đám thiếp thất thấy vậy vội vàng ra nghênh đón. Trần gia nhiều đời được nuông chiều, bản thân Trần Mục Phong cũng có địa vị không thấp trong tộc, thiếp thất tự nhiên không ít. Tiếng cười nói rộn ràng vang lên, nhưng sắc mặt Trần Mục Phong lại không tốt, phất tay bảo bọn họ lui xuống.
Hắn vội vàng đi vào trong, đến tận căn phòng sâu nhất trong viện, thấy một nữ tử đang ngồi ngay ngắn. Nàng ta dung mạo không quá xuất chúng, nhưng Trần Mục Phong lại tươi cười rạng rỡ, ân cần tiến lên, nhỏ giọng nói:
"Phu nhẫn..."
Nàng chính là Lý phu nhần, muội muội của Lý Hi Tuyền, đang ngồi uống trà. Bên cạnh là một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi, mắt dài, lông mày rậm, khoanh tay đứng thẳng.
Lý phu nhân đáp lời, nhẹ giọng nói:
"Phu quân về thật đúng lúc. Ương nhi vừa đột phá Thai Tức tầng bốn, đang muốn tìm chàng đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận