Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 547: Nhắc Nhở Ngầm

Chương 547: Nhắc Nhở NgầmChương 547: Nhắc Nhở Ngầm
Tu sĩ áo xanh cười ha ha, nhìn chằm chằm vào mũi tên màu vàng trên trời cao xẹt qua đám mây, nói thẳng:
"Mũi tên này rất nhanh."
Tướng mạo hắn hèn mọn, đầu trâu mặt ngựa, cố mặc áo màu xanh vào lại tăng thêm cảm giác hèn mọn, ôm bụng cười, khiến mọi người phải đưa mắt nhìn.
Người có địa vị cao hơn đứng ở trước thì ngọc thụ lâm phong, mũi thẳng, nhìn nam tử cười ha ha ở bên cạnh có chút chán ghét, lạnh lùng nói:
"Hắn không chết!"
Phí Dật Hòa ở bên cạnh đợi đã lâu, vội vàng lấy lòng cười cười, cung kính nói:
"Thượng Tiên có chỗ không biết, cung pháp của huynh đệ ta đặc thù, chỉ cần trúng mũi tên này thì liền có cương khí nhập vào, không quá ba khắc sẽ biến thành huyết thủy."
Thân hình đệ tử đứng đầu Thanh Trì Tông vô cùng cao lớn, cao hơn Phí Dật Hòa một cái đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Phí Dật Hòa một lúc rồi đột nhiên vung tay áo.
"Chát!
Một cái tát này đánh cho Phí Dật Hòa lui về phía sau một bước, che mặt và liên tục xin lỗi, nam tử cao lớn cầm đầu lúc này đột nhiên xoay người, vẻ mặt tàn nhẫn đá vào người nam tử đầu trâu mặt ngựa ngồi đó.
"Bành.'
Nam tử đầu trâu mặt ngựa này không hề phòng bị mà ăn một cước này, bị sư huynh đạp ra xa một trượng, chật vật lăn vài vòng trên.
"Sự huynh!"
Một cước này của nam tử cao lớn đột ngột xuất hiện làm cho một đám đệ tử Thanh Trì Tông phía sau đều hoảng sợ, một đám tu sĩ thế gia cũng nhìn nhau, không biết những đệ tử Tiên Tông này sao lại xảy ra nội chiến, từng người cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.
"Sư huynh! Không thể nào, sư huynhI"
Một đám đệ tử Thanh Trì Tông vội vàng đi lên khuyên, nam tử kia hồn nhiên không biết, vỗ vỗ vết chân trên đạo bào, vui tươi hớn hở nói:
"Một cước này của Ninh sư huynh có thể tính là vô cùng chuẩn xác, có phong độ của lão tổ năm đó."
Ninh sư huynh này tiến về phía trước một bước, sắc mặt dữ tợn, thân hình cao lớn, đem thân hình của nam tử đầu trâu mặt ngựa kia bao phủ trong bóng của mình, câm vạt áo của hắn kéo lên, đem đầu của hắn kéo đến trước mặt, cắn răng nghiến lợi:
"Đặng Dư Chi... tốt nhất là ngươi thật sự trở thành một tên phá giá chỉ tử, tốt nhất là thật sự bị công pháp hại thần trí, cứ giả vờ cả đời giả chết như vậy, nếu ngày nào đó để cho ta nắm được nhược điểm của ngươi thì tôi sẽ cho ngươi hiểu được thủ đoạn của tat"
Hắn vừa dứt lời đã đem nam tử kia ném xuống đất, rung rung áo bào trên người, cởi giày ngọc vẽ tơ vàng ra, nhẹ giọng nói:
"Đi"
Ninh sư huynh thoạt nhìn địa vị tôn quý, lời này vừa nói, một đám đệ tử Thanh Trì Tông cũng không dám thay Đặng Dư Chi lên tiếng, yên lặng cúi đầu đi theo phía sau Ninh sư huynh, cưỡi gió bay vào trong thành.
Chỉ còn lại Đặng Dư Chi một thân bụi đất, tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi nằm rạp trên mặt đất, đám người chỉ có thể giả vờ như không thấy, vội vàng đi đối địch.
"Tính khí thật tệ."
Đặng Dư Chi không chút hoang mang mà đứng lên, phủi nhẹ bụi đất trên người rồi lẩm bẩm một hồi, cúi đầu nhìn Lý Huyền Phong cầm cung trầm tư, mắng:
"Thật sự là vô dụng! Không chịu nghe lợi, cũng không sợ dẫn tới phiền phức sao?!"
Vì vậy hắn xoay người đi rồi nhảy vào trong thành để lại một đám người nhìn nhau.
'Lời này... Dường như có ý gì khác.'
Lý Huyền Phong nhìn chằm chằm bóng dáng Đặng Dư Chi đã đi xa, như có điều suy nghĩ:
"Ta đã từng gặp người này, lúc trước tới nhà ta chiêu mộ đã nói chuyện với lão tổ thật lâu... Chỉ sợ một màn vừa rồi có liên quan đến rất nhiều cuộc nội đấu ở Thanh Trì Tông...
Hắn thu lại ánh mắt, trong đầu luôn hiện ra vẻ mặt lúc thiếu niên kia, sờ sờ trường cung trong tay, thâm nghĩ:
"Một mũi tên kia của ta ngoài mạnh trong yếu, chẳng qua là làm bộ một chút, địch của Thanh Trì Tông chính là bằng hữu của chúng ta, lưu lại một nhân tình sẽ không sai.” Hiện giờ Lý Huyên Phong đã là Luyện Khí đỉnh phong, tu vi còn hơn xa so với đám đệ tử Thanh Trì tông chưa dứt hơi sữa kia, huống chi hắn chưa bao giờ thấy người nào vượt qua hắn ở phương diện điều khiển dây cung, đương nhiên có thể qua mặt được đám đệ tử Thanh Trì tông này.
Hắn đeo trường cung lên, nhìn yêu thú đang chậm rãi rút lui, quay đầu lại nhìn Phí Dật Hoà, mở miệng nói:
"Như thế nào rồi?"
"Không sao cả!"
Phí Dật Hòa bị ăn một cái vô cớ tát, vết máu trên khóe miệng đã được lén lau đi, dấu đỏ trên mặt cũng chậm rãi biến mất, chỉ ôn hòa nói:
'Làm thịt cá, ăn một cái tát này, không sao..
Bạn cần đăng nhập để bình luận