Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 958: Thế tử

Chương 958: Thế tửChương 958: Thế tử
“Hơn nữa thiên phú lại cao như vậy! Nếu để nó ở bên ngoài, chắc chắn có thể hô phong hoán vũ... Trần gia đúng là sinh được một đứa con tốt!
Lý Thừa Liêu đánh giá tính cách của Trần Ương, sau đó cười nhìn Trần Mục Phong: "Sao, muốn đưa nó đến bầu bạn với Thế tử sao? Thiên phú tốt như vậy, không chuyên tâm tu luyện... thật uổng phí."
Vừa nói, hắn vừa nhìn Trần Mục Phong, nhưng thần thức lại khóa chặt Trần Ương. Nhìn thấy Trần Ương khẽ nhấc mí mắt, trong lòng Lý Thừa Liêu khẽ động. Hắn nghe thấy Trần Mục Phong đang nói: "Tu luyện Thai Tức không cần ngày nào cũng phải đóng cửa khổ luyện! Mỗi lần hấp thu linh khí cũng chỉ mất vài canh giờ, thời gian còn lại hiệu quả không cao, chỉ bằng để nó đến chỗ Thế tử học hỏi thêm..."
"Ương nhi lớn hơn Chu Nguy ba tuổi, có thể dạy dỗ nó."
Lý Thừa Liêu cười nói:
"Ương nhi, con theo hành lang này đi xuống, sẽ có người dẫn con đến chỗ Thế tử. Ta đã nói với nó rồi, sẽ đưa một người bạn đến chơi cùng."
Nghe thấy Lý Thừa Liêu muốn để hai đứa nhỏ tự gặp nhau, Trần Mục Phong hơi ngẩn người. Lý Thừa Liêu lại cười nói:
"Ta có chuyện muốn nói với Trần thiên hộ."
Nghe vậy, Trần Mục Phong đang định rời đi bỗng dừng bước, nhớ lại lời dặn của thê tử, chỉ đành thở dài, nhìn con trai rời đi. Lý Thừa Liêu lên tiếng:
"Ta nhớ Trần gia các ngươi và Hứa gia nhiều đời bất hòa, vậy có từng kết thông gia hay không?” "Đương nhiên là chưa từng!” Trần Mục Phong vội vàng đáp. Trần Ương do dự một chút, cho rằng Lý Thừa Liêu không muốn để hắn nghe thấy, bèn vội vàng đi theo thị vệ. Hắn đi qua hành lang gấp khúc, đến một tiểu viện.
Nhìn mặt đất sạch sẽ, hai cánh cửa vàng khép hờ, trong lòng Trần Ương dâng lên một tia khinh thường.
Hắn từ nhỏ đến lớn luôn là người có thiên phú cao nhất, chưa từng để ai vào mắt, chỉ cần dùng vài câu nói là có thể khiến người khác ngoan ngoãn nghe lời. Hắn nào sợ một đứa nhóc chứ? Trong lòng Trần Ương thầm nghĩ: "Thế tử thì đã sao? Thiên phú chưa chắc đã cao. Nghe nói hắn ta tu luyện mới hai năm, nhiều nhất cũng chỉ là Thai Tức tầng hai, Thừa Minh Luân mà thôi, dễ dàng nắm trong lòng bàn tay."
"Hơn nữa ngày ngày bị nhốt trong cái tiểu viện này, chắc chắn tâm trí cũng đơn giản. Ta chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có thể khiến hắn ta ngoan ngoãn nghe lời."
Trần Ương từ nhỏ đã giảo hoạt, sao có thể coi trọng một đứa nhóc nhỏ hơn mình ba, bốn tuổi. Hắn cho rằng Thế tử chắc chắn còn chưa nhận biết hết chữ, bèn cười khẩy.
Vừa bước vào trong viện, một mùi hương thơm ngát xộc vào mũi Trần Ương, khiến hắn choáng ngợp. Trần Ương nhíu mày, nhưng vì còn nhỏ tuổi nên không nhận ra đây là mùi hương gì, thầm nghĩ: "Không biết là hương liệu gì, nhưng mùi hương rất dễ chịu, có thể lấy một ít mang về."
Trong sân có một con bạch viên đang đứng, mắt lim dim. Trần Ương thông minh lanh lợi, sao có thể không nhận ra, thầm nghĩ:
"Chắc chắn là linh thú được phái đến để bảo vệ Thế tử, không biết tu vi đến đâu." Hắn đoán con bạch viên này chắc là linh thú Luyện Khí, bèn cung kính hành lễ, sau đó mới đi vào trong. Trần Ương cho rằng bản thân làm vậy thần không biết quỷ không hay, trong lòng vô cùng đắc ý.
Hắn đẩy cửa bước vào, thấy một cậu bé mặc đồ trắng vàng đang quỳ gối, nhìn qua chỉ mới tám, chín tuổi, quay lưng về phía hắn.
Trần Ương còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy Thế tử bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt màu vàng đậm nhìn chằm chằm hắn, giống như hai viên hổ phách.
Đôi mắt đó vô cùng bình tĩnh, tràn đầy khinh miệt. Đôi tai dựng đứng, vòng eo thon gọn chuyển động, trông giống như một con báo đang rình mồi, vừa mầm mại lại vừa nguy hiểm.
Trần Ương bị lời nói đó dọa cho lùi lại một bước, rất nhanh sau đó thẹn quá hóa giận, lửa giận cùng xấu hổ nhanh chóng bị hắn nuốt vào trong bụng, âm trầm đáp: "Bái kiến Thế tử." Lý Chu Nguy đánh giá hắn hai lần, tựa hồ bởi vì ngữ khí của Trần Ương mà đôi đồng tử càng thêm đáng sợ, hắn không nói một lời, Trần Ương rất nhanh dùng trực giác của mình nhận ra thần sắc của Lý Chu Nguy, trong lòng hắn dầng lên một tia minh ngộ. "Đây là một đôi mắt của loài quỷ dữ, người thường chỉ cần không quỳ gối trước mặt hắn thì tuyệt đối sẽ không dám nhìn thẳng, đôi mắt này có lẽ dùng để đối phó với nữ nhân còn lợi hại hơn cả nam nhân." Trong lòng Trần Ương dâng lên một cỗ cười lạnh cùng tức giận bị khinh miệt, hắn ở vào thân hình cao hơn Lý Chu Nguy một cái đầu mà tiến lên một bước, giả bộ khiêm tốn đáp:
"Bái kiến Thế tử."
Cho mọi người tiêm một mũi thuốc phòng ngừa, hình tượng thế tử sẽ không phải chính nhân quân tử gì, thậm chí còn có chút thiên vị phản diện.
Lúc Trần Ương nói ra lời này, trong đầu hắn nghĩ đến đủ loại khả năng mà nam hài trước mắt có thể làm, nhưng Trần Ương tự cho mình không nói sai, tu vi lại hơn người, hắn chỉ hơi cúi đầu, làm ra vẻ khiêm tốn.
"Ta không phá lệ? Ngươi có thể làm gì ta?
Nhưng Trần Ương đợi mãi không thấy Lý Chu Nguy đáp lời, ánh mắt hắn rất nhanh dừng lại trên mặt Lý Chu Nguy, con ngươi đen lá chuyển dời đến khóe mắt hẹp dài của hắn, lộ ra vẻ âm trầm suy đoán, không quỳ cũng chẳng bái, thậm chí còn có chút khí thế từ trên cao nhìn xuống.
Ánh mắt hắn vừa chạm đến con ngươi của vị thế tử trước mặt, lập tức trong lòng trống rỗng, sự âm hiểm cùng ngạo mạn vốn có phảng phất bị nhìn thấu tất cả, Trần Ương thầm nghĩ:
"Hỏng rồi!"
Trong nháy mắt, Lý Chu Nguy trước mặt đột nhiên tiến lên một bước, Trần Ương chỉ cảm thấy cổ họng mình bị siết chặt, một đôi tay giống như tia chớp trong nháy mắt đã men theo cổ hắn mà hướng lên trên, gắt gao bó chặt lấy cổ hắn.
"Ngươi!"
Trần Ương làm sao có thể ngờ rằng Lý Chu Nguy trước mắt lại đột nhiên bạo khởi, giống như hổ báo lao đến, thế lớn lực nặng, trong nháy mắt thân hình hắn bất ổn, ngã bịch xuống đất.
"Ầm!"
Gáy của Trần Ương hung hăng đập xuống nần đá, đập đến mức đầu hắn choáng váng, tiếng va chạm này không thể nói là nhẹ, nếu không phải hắn có tu vi Thai Tức tầng bốn thì chỉ một đòn này cũng đủ khiến hắn hôn mê bất tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận