Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 514: Mảnh Gương

Chương 514: Mảnh GươngChương 514: Mảnh Gương
"Đứng dậy đi."
Thần sắc bình tĩnh như núi tuyết của Úc Mộ Tiên rốt cục có chút dao động, nhìn chằm chằm Úc Mộ Cao đang chậm rãi ngẩng đầu lên, Úc Mộ Cao thì cung kính, lễ phép khách khí:
"Đa tạ thượng sứ.
Hai huynh đệ nhìn nhau một giây, một người lạnh lùng như ưng, một người lạnh lùng như tuyết, hai gương mặt có chút tương tự, khí chất lại hoàn toàn bất đồng, ánh mắt va chạm, đều im lặng không nói.
Một đám tu sĩ ở quận Mật Lâm giao nạp cung phụng, hào quang vân thuyền rực rỡ màu sắc, kéo ra một vết sáng trên trời, phản chiếu một mảnh màu da cam.
Lý gia.
Sương trắng tràn ngập phòng tối, cái gương màu xám xanh chậm rãi lơ lửng lên, ông ông chớp động không ngừng, phóng ra từng đợt bạch quang chói mắt, thần thức Lục Giang Tiên đè nén thân gương rung động, trong lòng một mảnh kinh nghi.
'Chuyện này... Chuyện này!"
Trước mắt hắn hiện ra đủ loại ảo giác, một hồi là dòng suối nhỏ chảy xiết trong suốt, một hồi lại là pháp quang lấp lóe, bảo khố tràn đầy màu sắc, một hồi lại biến ảo thành gương mặt non nớt, cánh tay trắng nõn.
Ngọn núi cao vút trong mây, một đám tiên nhân qua lại lại ở trong đó, linh tuyên dâng trào, động phủ linh khí nồng đậm, cuối cùng dừng lại ở trên thuyền ráng chiều rực rỡ.
"Trên Hà Quang Vân Thuyền... có mảnh vỡ mặt kính!"
Đây không phải lần đầu tiên Lục Giang Tiên có loại phản ứng này, năm đó ngọc thạch bên hồ, ngọc bội trong tay lão đạo, đều khiến hắn tim đập nhanh không dừng, bây giờ thực lực pháp giám dần dần khôi phục, loại xúc động này cũng càng thêm mãnh liệt.
"Là ai...
Pháp giám đã trôi nổi lên, mười hai đạo triện văn phía trên lần lượt lóe sáng, nếu không phải Lục Giang Tiên gắt gao áp chế lại, chỉ sợ đã sớm phá không mà đi, dẫn động mảnh vỡ kia lao đến, hợp làm một thể.
Loại rung động này thậm chí từ trong gương mặt tràn ra, tả xung hữu đột ở trong phòng tối, chuyển hóa thành các loại ý tượng thần diệu.
Mặt đất tràn đầy hoa văn đột nhiên hiện ra từng cây quế, từng đoá từng đoá hoa quế màu vàng trắng rủ xuống, nhụy hoa như cây kim, hương thơm ngát lòng người, trong ánh trăng như sương mù có vẻ đặc biệt chói mắt.
Tiếng động soạt soạt càng phát ra vang dội, mấy con thỏ từ trong góc âm u nhảy ra, linh động đáng yêu, giẫm lên một mảnh hoa quế rải rác đầy đất, trên mặt kính màu nâu xanh phản chiếu ra một cái móc ngọc trong suốt.
"Úc Mộ Tiên! Thì ra là ở trên người Úc Mộ Tiên!"
Trước mắt Lục Giang Tiên tràn ngập ảo ảnh, nhưng cũng nhận ra gương mặt ở trong đủ loại ảo ảnh kia, tiên khí bồng bềnh, lại có chút tương tự với Úc Mộ Cao, ngoại trừ Úc Mộ Tiên còn có thể là ai?
"Âm ầm!"
Ánh mặt trời trên bầu trời Lý gia từ từ ảm đạm xuống, thiên địa lay động trong gương, trên dưới bốc lên một mảnh, rung động này theo liên hệ giữa phù chủng ngược dòng mà đi, phù chủng ngoài gương run rẩy không thôi, thả ra nhiêu đóa bạch quang.
Lý Hi Minh cách đại điện Lê Kính gần nhất, đang ngoan ngoãn đọc đan thư, huyệt Khí Hải lại bị làm cho long trời lở đất, quang minh xán lạn, quặn đau không thôi, nhịn không được kêu đau một tiếng.
"AI"
Lúc này thân thể co quắp, toát ra một thân mồ hôi lạnh, Lý Uyên Bình đứng đầu đang đọc mật thư của tộc chính viện, lại bị một tiếng kêu thảm của hài tử làm kinh hãi thất sắc, nhảy ra khỏi vị trí của mình, ngay cả giày cũng chưa từng mang, vội vã đi đến trước mặt hài tử, nói:
"Minh nhi! Minh nhi!"
Lý Hi Minh chính là con trai độc nhất của Lý Uyên Bình, lại là bảo bối của Lý gia, trong lúc nhất thời khiến Lý Uyên Bình rối loạn trận tuyến, đưa tay lau trán hài tử, lại phát hiện dính đầy băng lạnh, nắm lên một bãi dịch nhờn trong suốt.
“Chuyện này...
Dịch nhờn này lạnh thấu xương như băng, tí tách hai tiếng, rời tay liền hóa thành nhiều đóa cánh hoa màu vàng trắng, rơi lả tả trên đất, Lý Uyên Bình nhìn mà sửng sốt.
Cánh hoa kia cánh vàng thêm chút trắng, làm người khác chú ý, rơi xuống đất lập tức vỡ vụn, bốc lên từng đạo âm khí, sáng tỏ như ánh trăng, làm trong đầu Lý Uyên Bình hình như có sấm sét nổ vang. Đậu Ấp đang đứng ở phía dưới cùng, nhìn cảnh tượng này thật sự là vong hồn đại mạo, thọ nguyên Lý Uyên Bình không nhiều, Đậu phu nhân lại vô tình quả ân, tương lai trên dưới Đậu gia đều trông cậy vào tiểu công tử Lý Hi Minh này, lập tức vội vàng bước bậc thang đuổi theo.
"Công tử?!"
Từ khi Lý gia tấn thăng làm thế gia, tán tu lui tới bái phỏng càng ngày càng nhiều, các loại tiêu chuẩn cũng dựa theo phương hướng thế gia Việt quốc để xây dựng, bậc thang lên chủ vị ước chừng hai mươi mấy bậc, Đậu Ấp mất chừng mấy hơi mới leo lên được.
Đậu Ấp từ dưới đài đi hơn mười bậc thang, lúc này mới vọt tới trước mặt, đã thấy Lý Uyên Bình đột nhiên quay đầu lại, đồng tử xám đen phóng to, trên trán đều là mồ hôi trong suốt, sắc mặt nhu hòa đã không còn sót lại chút gì, thân sắc hung ác nham hiểm, quát lên:
"Đi xuống!!"
Đậu Ấp theo hắn sắp mười năm, cho tới bây giờ chỉ thấy qua vẻ mặt này trên mặt Lý Uyên Giao. Lý Uyên Bình từ trước đến nay bình thản hơn nhiều, chưa từng có loại tư thế này, trong lúc nhất thời gan mật đều vỡ vụn, lập tức một cước đạp không, cứ thế mà lăn xuống mười mấy bậc thang.
"bịch."
Đậu Ấp đi theo Lý Uyên Bình, mấy năm nay đã ăn uống xa xỉ, thân thể mập mạp, liên tiếp lăn xuống bậc thang, phát ra một tiếng bành vang, đầu cũng không dám ngẩng, xách áo choàng tè ra quân chạy ra ngoài điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận