Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 54: Ổn Định Tâm Thần

Chương 54: Ổn Định Tâm ThầnChương 54: Ổn Định Tâm Thần
Chương 54. Ổn Định Tâm Thần
Một cỗ sức mạnh huyền bí khó lường thuận theo liên hệ Huyền Cảnh phù chủng vượt ngang vạn dặm mà đến, nhẹ nhàng chui vào cái gương nằm trên bệ đá màu nâu xanh, Lục Giang Tiên chỉ cảm thấy thần hồn chợt nhẹ bẫng, một đạo lưu quang màu xanh nhạt hiện ra.
Vốn dĩ phản hồi đến Lục Giang Tiên ở bên trong tấm gương lúc Lý Thông Nhai và Lý Hạng Bình đột phá đều có hơi thiếu lực lượng, lại thêm Lý Xích Kính nhiều lần đột phá, mượn phản hồi của hắn đột phá Ngọc Kinh Luân, Lục Giang Tiên cuối cùng cũng ngưng tụ ra Thái Âm Huyền Quang.
"Huyền quang này nói chung có sức lực một kích mà Ngọc Kinh Luân ngưng tụ toàn bộ tu vi đánh ra, nhưng phạm vi công kích cực lớn, thậm chí vượt qua phạm vi bao trùm của thần thức ta."
Lục Giang Tiên tu thành huyền quang này, phạm vi thần thức cũng mở rộng đến toàn bộ lớn nhỏ trong Lê Kính thôn, lập tức hưng phấn không thôi, thân kính có chút nóng lên, một loại cảm giác hấp dẫn loáng thoáng lại lần nữa hiện lên ở trong lòng.
"Thần thức mở rộng phạm vi, có thể cảm giác được đồ vật càng xa!"
Lục Giang Tiên cẩn thận cảm giác phương hướng lúc này, suy nghĩ:
"Tựa hồ vẫn ở phía trên Vọng Nguyệt Hồ, chỉ là xa hơn lúc trước nhiều, có cần ra hiệu cho người của Lý gia đi xem trước một chút không?”
"Không được.'
Trong lòng Lục Giang Tiên run lên, âm thầm nói:
"Xem địa điểm kia, giống như là ở phường thị bên trong hồ, vẫn nên chờ đến khi hai huynh đệ Lý gia tu thành Ngọc Kinh Luân lại đi nhìn qua.ˆ
Cửa phòng két vang một tiếng, Lý Mộc Điên và hai huynh đệ Lý gia vào trong nhà, Lý Hạng Bình võ võ bả vai Lý Huyền Tuyên, nghiêm mặt nói:
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong!"
Lý Huyền Tuyên dùng sức gật đầu, đưa mộc giản kia lại trong tay Lý Hạng Bình.
Lý Mộc Điền nhìn Lý Hạng Bình thu mộc giản kia lại xong xuôi, lúc này mới cung cung kính kính dời cái gương đến trên bàn, dọn lên mấy nén hương. "Đệ tử Lý gia Lý Huyền Tuyên, cung thỉnh Huyền Minh diệu pháp, tư mệnh an thần, phụng đạo tu hành."
"Lúc này lấy lúc nói công, không phụ hiệu tin, theo lục thiêu, thân tạ thái âm."
Tiếng nói Lý Huyền Tuyên mới rơi xuống, Lục Giang Tiên liền thôi động pháp quyết, trên mặt kính của cái gương kia thải quang diệu diệu, giống như hô hấp mà không ngừng phun ra hút vào, bỗng nhiên phun ra một viên hoàn trắng.
Lý Huyền Tuyên vội vàng ngồi xếp bằng, dẫn đạo pháp quyết tiếp nhận phù chủng.
"Liễu Nhu Huyến đêm qua đã tu thành Huyền Cảnh, lại trải qua thêm mấy tháng nữa Huyền Tuyên cũng có thể thành tựu Huyền Cảnh, tính toán một chút Lý gia ta cũng đã có sáu vị tu tiên giả rồi."
Lý Thông Nhai nhìn qua Lý Huyền Tuyên trên đất, quay người đóng cửa phòng lại thật chặt, nói khẽ.
"Hai vị Chu Hành Luân, ba vị Huyền Cảnh Luân, Kính Nhi ở trong tiên tông đã thành Thanh Nguyên Luân."
Lý Hạng Bình nhìn cái gương màu nâu xanh thải quang bốn phía trên bàn, tiếp đó nói:
"Bản gia Lý gia ta vẫn khuyết thiếu tu tiên giả tu vi cao hơn, không nói tới Cấp Đăng Tề Luyện Khí kỳ kia, ngay cả Vạn gia sát vách cũng đã có tu sĩ Ngọc Kinh Luân đỉnh phong rồi."
"Tu sĩ Ngọc Kinh Luân xuất hiện linh thức mới có thể luyện đan, luyện khí, bày trận, sử dụng trữ vật giới, ra vào phường thị cũng an toàn."
Lục Giang Tiên đang nghe hai người đối thoại, bỗng nhiên thần thức khẽ động, loáng thoáng cảm nhận được một đạo khí tức xa lạ từ phía tây mà đến, còn cách nơi này một khoảng không xa.
Cảm giác của Lục Giang Tiên chia làm hai tâng, tâng thứ nhất gọi là xem biết, phạm vi bao trùm cực lớn, thậm chí có thể ẩn ẩn bao trùm toàn bộ phạm vi thế lực của Lý gia từ Lê Xuyên khẩu đến Lê Đạo khẩu, loại xem biết này giống như "nhìn" của phàm nhân, chỉ có thể quan sát và thăm dò hình tượng đại khái , điểm tốt của loại thăm dò này chính là bình thường sẽ không bị người khác phát hiện, thậm chí năm đó Tư Nguyên Bạch ở Trúc Cơ kỳ cũng không phát hiện ra hắn đang dòm ngó.
Một tầng khác chính là thần thức, ước chừng có thể bao trùm Lê Kính thôn, tương đương với 'sờ" của phàm nhân, bên trong phạm vi này Lục Giang Tiên có thể dùng thần thức để quét hình người, nhưng căn cứ thực lực của hai bên, đối phương sẽ cảm giác được rất rõ ràng thăm dò của hắn, đồng thời trong phạm vi thân thức của hắn có thể sử dụng Thái Âm Huyền Quang để đả kích đối địch.
Bây giờ xem thức cảm của hắn đã cảm giác được thực lực của cỗ khí tức kia ước chừng là Ngọc Kinh Luân, đang quỷ quỷ túy túy lượn quanh phụ cận Lê Xuyên khẩu, trong lòng có chút bất an, âm thầm nói:
"Tại sao lại có tu sĩ tu vi Ngọc Kinh Luân lượn lờ ở đây. .. Vẫn nên cảnh báo cho người của Lý gia một phen."
Tâm niệm chuyển động, ánh trăng màu bạc trắng từ trên mặt kính phun ra ngoài, hội tụ thành một cỗ sợi tơ màu xanh nhạt, ngưng tụ trên không trung.
Biến hóa này lập tức khiến cho bọn người Lý Thông Nhai cả kinh không nhẹ, thấy ngân quang không ngừng hội tụ trên không trung, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Lý Mộc Điền híp híp mắt, trâm giọng nói:
"Đừng hoảng hốt, nhìn rõ trước."
"Hình như là bản đồ Lý gia ta."
Lý Thông Nhai sờ lên cằm, có chút do dự mở miệng nói.
Đã thấy ánh trăng kia dân dân ngưng tụ thành một tấm bản đồ màu trắng sáng, phía trên có chư thôn Lê Xuyên, Lê Đạo, Kính Dương không thiếu một cái, nhìn qua cực kỳ tỉnh diệu, duy chỉ có bản đồ Lê Xuyên khẩu không ngừng lóe lên ngân quang.
"Lê Xuyên khẩu?"
Lý Hạng Bình tự lẩm bẩm.
Trân Nhị Ngưu chưởng quản sự tình Lê Xuyên khẩu mấy năm này, trên thân cũng mập thêm một vòng, cái cằm mọc lên mấy sợi râu, nhìn qua rốt cục không giống một nông hộ.
Vào ban ngày tính toán sổ sách ruộng điền, thương định thỏa đáng đồng ruộng của hai huynh đệ, hắn đang nằm trên giường tận hưởng một hồi, bắt đầu hình dung tới hành trình ngày mai.
"Vài miếng đất ở thôn đông khá tốt, ngày mai phái mấy người đi khai khẩn, chiếm thêm vài miếng đất."
Lê Xuyên khẩu liên tiếp với Lê Đạo khẩu, trên hành chính lại không có phân chia trên dưới giống Lê Kính thôn và Kính Dương thôn, tất nhiên cần dựa vào người chưởng sự là hắn để biện luận mọi chuyện dựa vào lí lẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận