Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 951: Không nghĩ tới kết quả này

Chương 951: Không nghĩ tới kết quả nàyChương 951: Không nghĩ tới kết quả này
Lý Hi Tuấn híp mắt nói: “Không khác là bao, Lý gia chúng ta và Ninh gia, Tiêu gia kết giao, Viên gia làm chó, tự nhiên không thể giống như ngày xưa, hai đầu đều đặt cược.”
“Một là có thể tìm được Viên Thoan hay không, hai là Lý gia chúng ta có bị hắn kéo xuống nước hay không, nếu hai chuyện này đều có thể chắc chắn, Viên gia đương nhiên muốn độc lập tự chủ...” “Nếu như Lý gia chúng ta không muốn dính líu vào chuyện này, hôn sự này có thể trở thành một màn kịch lớn để Viên gia công khai tuyệt giao với chúng ta, bất luận Lý gia chúng ta có đáp ứng hay không, chỉ cần truyền ra ngoài Viên Phủ Nghiêu hối hôn bỏ trốn, là có thể phân chia hai nhà rõ ràng.”
Hắn nhanh chóng suy đoán ra mọi chuyện, thấp giọng nói:
“Có lẽ là ngày đó hắn đến đây hỏi bá bá có thể ra tay tương trợ hay không, sau khi bị từ chối, Viên Hộ Viễn quyết định đầu nhập vào Trì gia, thư của Viên Thành Thuẫn đã không đến được tay Viên Phủ Nghiêu, dù thế nào, người này cũng trở thành ngòi nổ khiến hai nhà tuyệt giao.” Lý Huyền Tuyên nghe xong, tức giận nói:
“Viên Hộ Viễn đã gặp qua gia phụ, vốn tưởng rằng sẽ cùng Lý gia chúng ta đời đời giao hảo, sao có thể rơi xuống kết cục như vậy, coi như là thế cục bức bách, cũng không cần phải dùng loại thủ đoạn này!”
Hắn muốn đứng dậy ởi ra ngoài, lại bị Lý Hi Tuấn giữ lại, nói:
“Để ta ra tiếp hắn.”
Lúc Viên Hộ Viễn tiến vào, trông lão ta rất chật vật, khí tức uể oải, thấy một thiếu niên tuấn tú tiến đến, áo trắng như tuyết, bên cạnh là Lý Nguyệt Tương, lão ta sửng sốt, thăm dò nói:
“Không biết Huyền Tuyên đạo hữu...”
“Tiền bối đến thật không đúng lúc, trưởng bối đang bế quan tu luyện... Tại hạ là Lý Hi Tuấn, vị này là xá muội của vãn bối - Lý Nguyệt Tương, bái kiến Hộ Viễn tiền bối.” Viên Hộ Viễn liếc mắt nhìn thiếu niên trước mặt, chỉ cảm thấy so với Lý Huyền Tuyên còn khó đối phó hơn, khàn giọng nói: “Lại thêm một vị Trúc Cơ, quý tộc quả là nhân tài tầng tầng lớp lớp, khiến người khác phải hâm mộ.”
Lý Hi Tuấn lắc đầu, thản nhiên nói:
“Tiền bối quá khen, không biết lần này tiền bối đến đây là có chuyện gì?”
Khuôn mặt già nua của Viên Hộ Viễn sụp đổ, bi thương nói:
“Lão phu độc mộc khó chống trời... Viên gia đã rơi vào tay đứa đệ đệ kia của ta, hắn một lòng muốn đầu nhập vào Trì gia, đã trở thành thế lực phụ thuộc của Trì gia... Chỉ sợ... Hắn không để ý tình nghĩa hai nhà, muốn làm chuyện ngu xuẩn!”
“Ò?"
Lý Hi Tuấn kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là muốn đòi lại sính lễ? Chuyện này rất dễ.”
Hắn làm như không biết chuyện gì, gọi Ngọc Đình Vệ bên cạnh, thản nhiên phân phó:
“Đi mời Viên công tử đến đầy.”
Viên Hộ Viễn cảm thấy run rấy, đang định mở miệng, không ngờ Lý Hi Tuấn lại rất khách khí nắm tay lão, ôn hòa nói: “Viên tiền bối, hai nhà chúng ta giao hảo nhiều đời, ngài đã từng gặp qua lão tổ nhà tal Món lễ mà ngài tặng khi xưa - [Giao Bàn Doanh] đến nay vẫn là bảo kiếm của gia chủ nhà ta! Sao có thể nói ngài phụ bạc chúng ta...” “Giao tình của Viên Hộ Viễn tiền bối sâu đậm như vậy, muội muội ta có thể cùng ngài ôn chuyện thêm một chút...” Lời này khiến trán Viên Hộ Viễn toái ra mồ hôi hột, run giọng nói: "Kỳ thật... E rằng..."
Bỗng thấy một Ngọc Đình Vệ vội vàng chạy lên, quỳ xuống bẩm báo:
"Bẩm đại nhân! Viên công tử chuồn rồi!"
"Chuôồn rồi?"
Lý Hi Tuấn kinh ngạc thốt lên, ra vẻ hoàn toàn không tin, chỉ cười nói:
"Sao có thể... Hay là ra nông địa tìm xem..."
Viên Hộ Viễn khuôn mặt già nua đã đầm đìa mồ hôi, áy náy nói:
"Hi Tuấn... Hi Tuấn đừng tìm nữa! Đã sớm bị đệ đệ ta gọi về rồi! Chuyện này xem như thôi đi! Chỉ có lỗi với Nguyệt Tương cô nương!"
Lý Hi Tuấn biến sắc, một lúc lâu sau mới trầm giọng hỏi: "Tiên bối không muốn kết thông gia cứ nói thẳng, cần gì phải khiến Lý gia ta khó xử như thất"
Trong lòng Viên Hộ Viễn vô cùng áy náy, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn hắn. Nhìn Lý Hi Tuấn một cái, mơ hồ như thấy được bóng dáng trung niên áo xám năm xưa, nhất thời ngồi không yên trên ghế. Hắn từng gặp qua mấy đời Lý gia, tuy rằng không ai có thể cho hắn cảm giác như Lý Thông Nhai năm xưa, nhưng Lý Hi Tuấn lại như thanh phong ẩn mình trong tuyết, tựa hồ nhìn thấu được tính toán của hắn, chỉ đành nói: "Ta đã mất đi gia tộc, nào quản thúc được đệ đệ ta chứ, e rằng nó sẽ tuyên dương khắp nơi, khiến cho tình nghĩa hai nhà tan đoạn mất. Nguyệt Tương... Nguyệt Tương... Lão phu cũng không nghĩ tới kết quả này!"
Lời này không cần nói cũng biết, Viên gia muốn đoạn tuyệt quan hệ với Lý gia, chắc chắn sẽ phao tin đồn hủy hôn. Hắn ngấng khuôn mặt già nua nhìn Lý Nguyệt Tương, lại bắt gặp nụ cười xinh đẹp trên môi nàng.
Hắn vốn tưởng rằng Lý Nguyệt Tương sẽ nổi giận, ai ngờ lại thấy nàng chớp mắt, ôn nhu nói:
"Không sao, ta không sao đâu tiền bối."
Rõ ràng là giọng nói ôn hòa, Viên Hộ Viễn lại cảm thấy lạnh sống lưng, như nghe thấy tiếng kiếm minh rét lạnh cùng lời chưa nói hết trong mắt nàng: "Nhưng Viên gia các ngươi thì chưa chắc."
Viên Hộ Viễn không còn mặt mũi nào ở lại đây, lùi một bước rồi đi ra khỏi đại điện. Bên ngoài có một nữ tử mặc ngọc giáp đang ôm thương đứng đó, dường như đã đứng đầy từ lâu, nàng khẽ nhướng mắt, nói:
"Ta tiễn tiền bối."
Da đầu Viên Hộ Viễn tê dại, hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ nhờ đan dược, tu vi kém xa Lý Thanh Hồng, nếu thật sự động thủ thì không biết mình chống đỡ được mấy chiêu. Hắn chỉ có thể lầm bẩm: "Thì ra là Thanh Hồng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận