Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 629: Nguôn Ngốc Lý Gia

Chương 629: Nguôn Ngốc Lý GiaChương 629: Nguôn Ngốc Lý Gia
Nữ tử này mặc trang phục của đệ tử tiên tông, trên ống tay áo thêu hoa văn kim tuyến, hẳn là nhân vật như Phong chủ, lông mày cong cong, ánh mắt ôn nhu, thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi.
Đám tộc tu sợ hãi im bặt, tản ra như ong vỡ tổ, Lý Huyền Phong chắp tay, hỏi:
"Không biết vị Phong chủ nào giá lâm, tại hạ Lý Huyền Phong."
Nữ tử dịu dàng đáp:
"Nguyệt Hồ Phong Ninh Uyển, bái kiến Lý tướng quân."
Ninh Uyển hiện giờ đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, luyện hóa Tùng Lâm Sóc Phong, tu thành tiên cơ Nhập Thanh Thính, lúc di chuyển thoang thoảng mùi tùng hương, thanh lãnh mà cay đắng.
Giờ phút này đứng dưới ánh trăng, càng thêm thoát tục.
Lý Huyền Phong chỉ cúi đầu, Ninh Uyển dịu dàng nói:
"Đã đợi lâu, không ngờ Lý tướng quân lại tận tâm với chức trách như vậy, xin mời tướng quân tắm rửa thay hắn phục, chân nhân nhà ta có lời mời."
Lý Huyền Phong khẽ giật mình, vẻ mặt nghiêm nghị, trong lòng nghi hoặc, thâm nghĩ:
"Nguyên Tố chân nhân... Muốn làm gì?"
Hắn gật đầu cáo lui, thay một bộ hắn phục, cất cung vào túi trữ vật, lúc này mới ra khỏi động phủ, Ninh Uyển vẫn chờ ở ngoài viện, tay mân mê một chuỗi ngọc châu.
Thấy Lý Huyền Phong ra khỏi động phủ, nàng khẽ gật đầu, cùng nhau cưỡi gió bay lên, đột nhiên hỏi:
"Quý tộc di cư đến Vọng Nguyệt Hồ từ khi nào? Năm đó đại chiến chính là ở bờ Nam, đánh cho sinh linh tuyệt diệt, chắc hẳn là trong vòng ba trăm năm trở lại đây."
Ninh Uyển hỏi bâng quợ, Lý Huyên Phong ngẩn người, đáp:
"Theo tộc lão trong tộc khảo chứng, là sau đại chiến ba trăm năm trước, linh khí bờ Nam đoạn tuyệt suốt hai trăm năm, không ai nguyện ý đặt chân đến, cho nên bọn ta đã làm phàm nhân suốt ba trăm năm."
""
Ninh Uyển mỉm cười ôn nhu, lông mày cong cong, thấp giọng nói: "Nào có chuyện phàm nhân ba đời Trúc Cơ, linh khiếu khắp nơi. Đạo hữu nói đùa rồi, nếu dùng lời này đáp lại chân nhân, e là sẽ rễ chuốc lấy phiên phức."
Lời nói tuy ôn hòa như gió xuân, nhưng lại như sấm sét giữa trời quang khiến Lý Huyền Phong giật mình, hắn ngẩng phắt đầu, bắt gặp đôi mắt đen trắng, ôn nhu của Ninh Uyển.
Ninh Uyển trước khi Trúc Cơ đã nổi danh là đệ nhất mỹ nhân Thanh Trì "Thu Hồ tiên tử", đôi mắt này quả thật rất đẹp, nhưng Lý Huyền Phong lại không có tâm trạng nào để thưởng thức:
"Nàng đang nhắc nhở ta? Tại sao? Nhà ta và nàng không hề quen biết, tại sao nàng ta phải giúp ta?"
"Nguyên Tố chân nhân muốn làm gì... Muốn điều tra căn nguyên của nhà ta?!"
(Tình tiết quá độ cũng đã đủ, xem phản ứng của chư vị đạo hữu, ta thấy có chút bình thản, một số tình tiết liền không dây dưa nữa, lưu lại phiên ngoại của Lý Hi Minh vậy, trực tiếp đi thẳng vào mâu thuẫn chính thôi. )
Động phủ của Nguyên Tố chân nhân được xây dựng mộc mạc, nhìn qua chỉ là những tảng đá xanh bình thường, chẳng thấy trang sức hoa lệ gì, chỉ là trước động phủ có đặt một con thú bằng đồng, không phải sói cũng không phải hổ, hình thái cuộn mình.
Ninh Uyển đi trước dẫn đường, hai người cùng tiến vào động phủ. Nguyên Tố chân nhân đang ngồi trên bảo tọa, tay cầm một pháp ấn nhỏ nhắn màu vàng nhạt, tựa như đang xuất thần.
Lý Huyền Phong lần đầu tiên diện kiến tu sĩ Tử Phủ, thấy Nguyên Tố chân nhân dung mạo trẻ trung, nét mặt hiền hòa, nhìn không ra chút uy thế nào, thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, một tay chống lên đầu gối, dáng vẻ ung dung tự tại.
Bốn phía bạch khí tràn ngập, chảy xuôi không ngừng, linh khí nông đậm đến kinh người, chỉ e một nắm một bắt, hơi chút tinh luyện cũng đủ kết thành Tiểu Thanh Linh Khí, dưới chân lại mát lạnh, hơn phân nửa là do một loại thiên địa linh thủy nào đó.
Nguyên Tố chân nhân vận khinh giáp, bên cạnh đặt một thanh kích, đều là màu vàng nhạt phát ra hào quang nhàn nhạt. Chân nhân ngẩng đầu nhìn hai người, lên tiếng:
"Lý Huyền Phong/Vãn bối bái kiến chân nhân!"
Nguyên Tố chân nhân chỉ 'Ừm" một tiếng, không nói gì thêm.
Bốn phía động phủ đều là vách đá xanh, trên vách khắc đầy chữ, nhưng lại bị linh khí ngưng kết thành sương mù che phủ, không nhìn rõ nội dung, chỉ có thể phân biệt ra rất nhiều vết tích bôi xóa, sâu cạn không đều.
Nguyên Tố chân nhân cũng không để hai người chờ lâu, chỉ dừng lại một chút rồi hỏi:
"Uyển Nhi, hào quang nơi Thái Hư đã tiêu tán, kẻ đó hẳn là đã đầu thai chuyển thế, có lẽ ở khoảng giữa Dự Phức quận và Lâm Ngạn quận, phái người chú ý một chút, chớ để xảy ra xung đột."
"Vãn bối tuân mệnh!"
Ninh Uyển khẽ gật đầu. Nguyên Tố chân nhân lại nói:
"An bài một phen kịch "Bắc Quy trừ ma vệ đạo" cho tốt, đừng để hắn phá vỡ kim tính đã kết, an an ổn ổn đưa về là được."
Lý Huyên Phong nghe hai người nói chuyện, im lặng không nói, chỉ âm thâm ghi nhớ, suy đoán trong lòng. Lúc này, Nguyên Tố chân nhân mới chuyển ánh mắt sang hắn, ôn hòa hỏi:
"Lý Mộc Điền đã kết thành tiên cơ chưa? Là loại tiên cơ gì?"
Đề tài này đến quá đột ngột, may mà Lý Huyền Phong đã được nhắc nhở trước, trên đường đi suy nghĩ rất lâu, lúc này cũng không quá bối rối, liền đáp:
"Kết đan chỉ là lời đồn thất thiệt, gia phụ chỉ là một phàm nhân, năm đó gia tộc thế yếu, cố ý thả tin đồn, mượn thế mà thôi."
Nguyên Tố chân nhân gật đầu, thấp giọng nói:
"Phàm nhân mà có tới ba trên bốn người con sở hữu linh khiếu, chuyện này không phải ngẫu nhiên, ngươi biết vì sao không?”
Vấn đề then chốt rốt cuộc cũng được đưa ra, Lý Huyền Phong biết rõ thủ đoạn của tu sĩ Tử Phủ, hắn gật đầu, quyết định lấy lui làm tiến, đáp:
"Chân nhân minh giám, vãn bối cũng buồn bực chuyện này đã lâu, thường tự hỏi không biết mình có phải là hậu duệ của vị tu sĩ Tử Phủ nào không, thậm chí còn nghe đồn truyền nhân tiên phủ cũng mang họ Lý, không biết có phải thật không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận