Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 179: Nếm Thử

Chương 179: Nếm ThửChương 179: Nếm Thử
Chương 179. Nếm Thử
Tất cả mọi thứ trước cửa thành làm Lý Huyền Phong trong lòng mờ mịt, có chút chua xót, Lý gia quật khởi mới bốn năm mươi năm, tôn ti giữa tu tiên giả cùng phàm nhân còn chưa kéo dài đến mức độ chênh lệch như thế, mấy thúc bá phàm nhân của hắn thấy hắn còn xem hắn như con cháu hậu bối mà đối đãi, phàm nhân thấy tu tiên giả chỉ khom người hành lễ, không có lý quỳ xuống dập đầu.
"Tứ đại thế gia cấp bậc Trúc Cơ Tiêu Ô Mã Xương đã cày cấy mấy trăm năm trong quận, những người phàm tục này đã sợ hãi đến mức này, có thể thấy được tiên phàm khác nhau đến mức nào..."
Suy nghĩ thật lâu, Lý Huyên Phong lắc đầu, đưa mắt nhìn đường phố rộng rãi trước mắt, suy nghĩ nói:
"Còn cần tìm một chỗ ở, cũng còn mấy ngày nữa mới rời đi."
Linh thức khẽ động, Lý Huyên Phong nhanh chóng tìm đến một đại lâu trang trí lộng lẫy, trong đó có hơn mười gian sương phòng đều rộng rãi sạch sẽ. Vì vậy hắn gật gật đầu, đi vài bước tới trước đại lầu các có rào chắn và mái hiên đều treo đầy lụa đỏ.
“Túy Xuân lâu.'
Lý Huyền Phong đọc chữ lớn trên bảng hiệu, chỉ cảm thấy cái tên khách sạn này có chút quái dị, cất bước vào trong lầu, liền thấy một dĩa dưa và rau quả, nơi này giống như mới vừa kết thúc bữa tiệc trắng đêm, sáng sớm tinh mơ còn chưa kịp thu dọn, ghế gỗ nghiêng ngả và bàn gỗ lớn nhìn qua cực kỳ hỗn độn.
Trong lúc nhất thời không chỗ đặt chân, Lý Huyền Phong nhíu nhíu mày, lại chẳng muốn đi tìm nơi khác, nhìn một thiếu nữ đang ôm đầu gối ngồi xuống lầu bên cạnh, thế là nhíu mày hỏi:
"Có rảnh không?”
Cô gái kia ngẩng đầu lên, khuôn mặt tròn đáng yêu có chút tiêu tụy, trên mặt trang điểm chút phấn, nhìn hắn chằm chằm, mặt mày non nớt có chút vui mừng, hơi hơi trắng môi, gật gật đầu nói:
"Công tử đi theo ta."
Hai người lên lầu hai, một nữ tử trang điểm lộng lẫy ngồi dựa vào bên cạnh lầu, liếc hai người một cái, cười lạnh nói:
"Ăn một tháng cơm trắng, mới sáng sớm đã nhận được khách nhân, còn là công tử, ngược lại là tiện nghi cho ngươi!
Thiếu nữ kia mấp máy miệng, sợ hãi nhìn chằm chằm nàng một chút, chưa từng mở miệng nói chuyện, Lý Huyền Phong liếc nhìn nữ nhân này một cái, không đáp lời nàng rồi cùng thiếu nữ đi vào phòng.
Để lại nữ nhân kia ở trong hành lang ngẩn ngơ, còn lâm vào trong ánh mắt hung ác của Lý Huyền Phong, qua vài tức mới phục hồi tinh thần lại, lâu bầu lâm bầm nói:
"Tuổi không lớn lắm, tính khí không nhỏ."
Lý Huyền Phong cùng thiếu nữ này vào phòng, cởi trường cung cao bằng người xuống, treo trên vách tường, ngồi xuống giường, đã thấy thiếu nữ này vẫn đứng ở trong phòng sợ hãi nhìn mình.
Lý Huyền Phong khẽ nhíu mày, nhìn thiếu nữ này tâm mười bốn mười lăm tuổi, lông mày cẩn thận nhìn qua, cái trán trơn bóng trắng noãn, khóe mắt hơi dài ra, nhẹ nhàng nheo lại, thân sắc như mèo đáng lẽ lộ ra một chút thanh thản, nhưng đáy mắt lại tràn đầy bất an.
“Chuyện gì?”
Lý Huyền Phong hỏi một câu, liền thấy áo khoác của cô gái nhàng rơi xuống đất, da thịt trắng như tuyết lộ ra, tiến lên một bước, cứ như vậy không mặc một mảnh vải mà ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào hắn, đôi môi non nớt hơi vểnh lên, giống như đang hôn nhẹ cái gì đó, màu sắc đỏ nhạt có chút mê người.
Trong đầu Lý Huyền Phong nổ vang một tiếng, trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, hắn nhìn chằm chằm vào nàng, chua chát nói:
“Đây là nơi nào?”
“Túy Xuân lâu.'
Nàng cười nói, dung mạo vẫn còn non nớt, nhưng lại có một loại tốt đẹp, ngẩng đầu lên để lộ cái cổ bóng loáng, đường cong trên người đẹp như gió, nhìn Lý Huyền Phong không chớp mắt, sắc mặt thậm chí còn có vẻ khiêu khích.
“Túy Xuân lâu.'
Thiên tính của nam tử thức tỉnh trên người Lý Huyền Phong, Lý Huyền Phong gần như không có gánh nặng tâm lý mà tiếp nhận thiếu nữ đưa lên tận cửa, vì thế hắn ôm ấp thiếu nữ dịu dàng, hôi nhẹ từng cái lên da thịt nàng.
Lý Huyền Phong hôn nhẹ một hồi, lại không biết bước kế tiếp như thế nào, thiếu nữ cởi dây lưng ra, cầm chặt tay của hắn. Hắn bị thiếu nữ lôi lên, được dẫn đến một phúc địa lạ lẫm, làm một loại động tác theo bản năng, vuốt ve liễu tay nhỏ của nàng, bởi vì động tình mà sinh ra đôi mắt long lanh đáng yêu, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, hắn cảm thấy thân thể muốn bạo liệt ra, cười nói:
"Mẹ nó, thì ra còn có chuyện tốt như vậy."
"Công tử..."
Thiếu nữ đau đớn kêu lên, lắc trái lắc phải trên giường, mái tóc dài đen nhánh rối tung, Lý Huyền Phong bắt lấy bàn chân non mịn đỏ bừng của nàng, ưỡn người nói:
"Ngươi tên là gì?"
“Giang ngư nữ."
Thiếu nữ si ngốc đáp một tiếng, nhắm mắt, dán khuôn mặt hơi đỏ đáng yêu lên chăn, nắm chặt gối đầu, lắp bắp nói:
"Mấy năm trước có tiên nhân giết người ở trên đường, vê sau nạn dân chạy nạn một mực đi tới phía đông, giết người cướp lương thực, nhà ta chỉ còn mình ta sống xót, đành phải đi theo thương đội một mực đi về hướng đông... Đến nơi đây làm nghề nghiệp.'
"Ngươi tới nơi này bao lâu rồi?"
"Chưa tới một tháng, công tử là người khách đầu tiên."
Lý Huyền Phong thở ra một hơi, thấp giọng nói:
"Sau này không cần phải làm nữa."
Giang Ngư Nữ nghe không hiểu, còn tưởng rằng hắn đang thuyết phục mình bỏ nghề, chỉ là ảm đạm gật gật đầu.
Lý Huyền Phong vùi đầu không rung động, chợt nghe Giang Ngư Nữ ngao một tiếng, tứ chi căng thẳng trong chốc lát, rụt rè nói:
"Ta... Ta...
Nàng phun ra hai chữ, rồi lại nhắm mắt không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận