Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 124: Ai Nói Ta Muốn Đánh Thắng?

Chương 124: Ai Nói Ta Muốn Đánh Thắng?Chương 124: Ai Nói Ta Muốn Đánh Thắng?
Chương 124. Ai Nói Ta Muốn Đánh Thắng?
“Nhân đan?"
Lý Xích Kính rót đầy chén trà trước mặt hai người, mở miệng cười nói:
"Chỉ có điều không biết vị Yêu Vương Nam Cương nào sắp đột phá, thật sự là một thủ bút thật lớn."
Đặng Cầu Chi nhìn Lý Xích Kính một mặt đầy ý cười, ngược lại buông lỏng rất nhiều, tức giận mở miệng nói:
"Ngươi vẫn còn cười được."
"Vậy có biện pháp nào không?”
Lý Xích Kính lắc đầu, lên tiếng nói:
"Thanh Trì tông thế lớn, ngươi và ta đã không còn đường thối lui, ta vô duyên vô cớ chết tại Nam Cương này, bên ngoài cũng là hi sinh vì tông môn, chí ít còn có thể có chút đền bù đối với nhà ta, chẳng lẽ còn có thể tìm nguyên nhân đào thoát, trêu cho gia tộc bị diệt hay sao?”
Đặng Cầu Chi uống hớp trà, có chút tức giận bất bình cúi đầu kêu lên:
"Tuy nói như thế. .. Ngươi và ta vô duyên vô cớ kết thúc đời, sinh ra cuối cùng là để làm đồ ăn trong miệng yêu thú hay saol"
Nụ cười trên mặt Lý Xích Kính cũng thu liễm, thần sắc tịch mịch lên tiếng nói:
"Người là dao thớt, ta là thịt cá, thịt cá cũng có giác ngộ của thịt cá, Đặng gia ngươi không phải cũng đã nhiều đời ẩn nhẫn hay sao? Thanh Trì tông bọn hắn thịnh vượng đã năm trăm năm, chẳng lẽ còn có thể đời đời kiếp kiếp thịnh vượng tiếp? Luôn có một ngày sẽ suy sụp, gia tộc chỉ cần vẫn còn tồn tại, yên lặng tích súc, sẽ có một ngày trả mối thù cửu thế."
"Tuổi thọ tu tiên giả kéo dài, hiếm khi có sự tình thù hôm nay ngày mai sẽ phải báo, một thế hệ tự có sứ mệnh của một thế hệ."
Lý Xích Kính chậm rãi đứng lên, nhìn qua Thanh kiếm trong tay mở miệng nói:
"Sứ mệnh của ngươi và ta chính là cho Thanh Trì tông ăn no, để cho gia tộc có cơ hội thở dốc, nếu không phải như thế, chúng ta còn có thể làm được cái gì đây? Chẳng lẽ còn có thể tấn cấp Tử Phủ giống như trong tiểu thuyết, để cho Thanh Trì tông không thể không thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra?" "Đi một bước nhìn một bước đi."
Đặng Cầu Chi khoanh chân ngồi xuống, chán nản mở miệng nói:
"Như thế nào cũng là không dám chạy trốn, nếu như ngươi và ta trốn khỏi Ỷ Sơn thành này, thân nhân bên trong nhà liền coi như xong.'...
Một khắc Lý Hạng Bình ngẩng đầu nhìn về phía núi xa, trên đỉnh núi lại vang lên âm thanh tê minh của ngựa, một thớt ngựa toàn thân đen nhánh tìm không ra một chút màu tạp đang giương vó vui sướng chạy nhanh ở trên núi, bốn chân không tiếp đất, cứ như vậy đạp trên mặt đường gập ghềnh đi về phía trước, lại là một con yêu vật tu vi Luyện Khí.
Móng ngựa ô sắc nhẹ nhàng đạp mạnh bên trong vũng bùn, cứ như vậy bay lên, lập tức thấy có người ngồi trên lưng ngựa, người kia mặc một bộ giáp da, trên thân cũng không có bất kỳ trang trí xương thú ngọc thạch gì, giống như một người sống.
Già Nê Hề nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu ông bạn già, kẹp lấy lưng ngựa dưới hông, xoay ngang thân nhìn qua thôn xóm dưới núi.
Sơn Việt dưới chân núi phía Bắc đều nói Già Nê Hề có bốn con mắt, tám cánh tay, nhưng trên thực tế tướng mạo Già Nê Hề nhìn qua rất bình thường, thậm chí con mắt còn có chút nhỏ, lông mày thưa thớt, nếu như từ từ nhắm hai mắt chống nạnh đứng trên đồng ruộng, ai cũng không cảm thấy hắn là loại nhân vật nào.
Duy chỉ có cặp mắt màu nâu vàng kia lúc mở ra yên tĩnh mà nhìn chằm chằm vào người khác lại khiến cho người ta không rét mà run.
Đại vương, phía trước là địa bàn Ma Môn.
Nghe tùy tùng giữ lại bím tóc dài sau lưng mở miệng, Già Nê Hề nhíu lông mày, con mắt màu vàng quét qua quân trận dưới chân núi, vuốt cằm nói:
"Đánh tan bọn hắn, cần một khắc đồng hồ."
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng, âm điệu cực kỳ cao, ngữ khí bình thản, giống như là đang đọc lên.
Nam tử giữ lại bím tóc dài có chút cúi đầu, lẳng lặng nghe Già Nê Hề nói chuyện, sau lưng lại không thấy bất kỳ một binh mã nào khác, làm Sơn Việt vương thống nhất Bắc Lộc, vậy mà chỉ mang theo một bộ hạ liền đi vào địa bàn Thanh Trì tông, ở khoảng cách cách quân trướng của Lý Hạng Bình chỉ hơn ba trăm trượng.
Nhìn mấy lần, Già Nê Hề liên mất đi hứng thú đối với tộc binh dưới núi, dưới hông kẹp lấy ngựa, thớt ngựa ngoan ngoãn quay đầu lại đi vê phía lúc đầu đi đến, trên đường núi gập ghềnh lại giống như giẫm trên đất bằng. "Thời gian của chúng ta không nhiều, không nên chờ nữa."
Bộ hạ có bím tóc dài ruổi ngựa đuổi theo, chần chờ nói:
"Có điều người sống gian trá, bên trong quân của Ma Môn này không biết có mấy vị nhân vu, đại vương chớ có khinh địch.”
Già Nê Hề trâm thấp cười một tiếng, trường đao trong tay nhấc nhấc, ngẩng đầu nhìn mặt trăng bị mây đen che đậy, đôi môi mấp máy.
"Ai nói ta muốn đánh hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận