Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 499: Một Kiếm

Chương 499: Một KiếmChương 499: Một Kiếm
Bàn tay Úc Tiêu Quý giấu trong tay áo không ngừng run rẩy, có loại cảm giác ngạt thở bị bóp chặt cổ họng, trong không khí ngưng trọng đến mức như muốn chảy ra nước. Đám tu sĩ Úc gia đã lặng lẽ thu hồi pháp khí, hai mặt nhìn nhau, lại có một giọng nam tử gầm lên:
"Hắn đang phô trương thanh thế! Động thủI"
"Lý Thông Nhai! Ngươi đang phô trương thanh thế! Ngươi tuyệt đối không có khả năng toàn thân trở ra! Thi pháp! Các ngươi đang nhìn cái gì? Thi pháp!"
Thanh âm này cuồng loạn, âm lãnh vội vàng xao động, nổ tung trên không Hàn Vân Phong ngay cả kim rơi cũng có thể nghe được, chấn động tinh thần mọi người đều chấn động, nhưng Úc Mộ Cao lại trừng đôi mắt huyết hồng, trừng mắt muốn nứt ra, kêu lên:
"Lý Thông Nhai! Tuyệt đối không thể! Ngươi chớ có giả bộ nữa!"
Lý Thông Nhai từ chối cho ý kiến, chỉ bình tĩnh theo dõi hắn, Úc Tiêu Quý được trưởng tử nhắc nhở như vậy, cũng rốt cuộc từ bên trong chấn nhiếp kịch liệt thoát ly ra, tham niệm cuôồn cuộn, trong hai mắt hiện lên một tia may mắn, cắn răng nói:
"Nhà ta nhất định phải có được Hàn Vân phong, đạo hữu đắc tội!"
Lúc này hắn giơ ống tay áo lên, Ngọc Yên sơn to bằng nắm tay nhẹ nhàng bay ra, đón gió lớn dần lên trên không trung, vừa gặp mặt đã xuất toàn lực, hóa thành ngọn núi nhỏ, đập thẳng xuống trước mặt.
"Sắc!"
Áo trắng của Lý Thông Nhai phấp phới di động trong gió, đối mặt Ngọc Yên sơn che khuất bầu trời, trên mặt hắn toát ra nụ cười ôn hòa, Thanh Xích Kiếm trong ngực nhảy ra một thước.
"Kengl"
Ánh sáng màu xanh trắng từ đỉnh Hàn Vân phong sáng lên, thiên địa u ám, mịt mờ không ánh sáng, mưa nhỏ dồn dập rơi xuống, ánh sáng màu xanh trắng nồng đậm đâm tới mọi người không mở được mắt.
Bờ bắc sáng lên một vầng trăng màu trắng.
"Bành —- "
Ngọc Yên sơn nặng như núi, pháp thuật áp chế trên không trung cũng chỉ dừng lại trong nửa hơi thở, trong khoảnh khắc bị kiếm quang màu xanh trắng mãnh liệt xông tới lăn lộn mấy vòng, hung hăng va chạm trên Vân Tụ Thiên Nam trận, khiến cho Hàn Vân phong chấn động.
"Cái gì?!"
Ngọc Yên sơn như quả bóng xì hơi quay tít một vòng liền hóa thành cỡ nắm tay, Úc Tiêu Quý lại xui xẻo, kiếm khí chưa tới đã bị pháp khí cắn trả phun ra một ngụm máu tươi, kêu lên:
"Đạo hữu tha mạng!"
Úc Tiêu Quý vỗ túi trữ vật, ba đạo phù lục Trúc Cơ tích lũy nhiều năm phun ra, hóa thành ba đạo pháp thuẫn hoặc vàng hoặc trắng, kiếm khí kia tràn trề mà tới, liên tiếp chém nát ba đạo pháp thuẫn, lúc này mới nhẹ nhàng rơi vào trên lưng hắn, chia hắn thành hai.
"Phụ thân!"
Người Úc gia loạn thành một bầy, thần sắc Úc Mộ Cao đại chấn, tất cả trước mắt đều là kiếm quang một màu xanh trắng, mãi đến Úc Tiêu Quý kêu đau làm hắn bừng tỉnh, vội vàng đem hai đoạn thân thể của phụ thân tiếp được, dùng pháp lực ngưng máu hợp lại với nhau.
"Đạo hữu tha mạng!! Đạo hữu tha mạng!!"
Trong mắt Úc Tiêu Quý là một mảng xanh trắng, không ngừng hô to giống như mất hồn, Lý Thông Nhai chỉ lắng lặng nhìn người Úc gia cứu hắn, kiếm màu xanh trắng trong tay nhẹ nhàng nâng lên, trong nháy mắt toàn bộ cao thấp Hàn Vân phong đều là lông tơ dựng đứng, cái cổ lạnh toát.
Yên lặng.
Trên đỉnh Hàn Vân yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng hoa tuyết rơi xuống ma sát, hòa với tiếng mưa rơi tí tách đan vào nhau, ánh sáng màu xanh trắng chảy xuôi qua, tràn ngập trong con ngươi của mỗi người.
Sắc mặt Úc Mộ tái nhợt như một tờ giấy trắng, không nói một lời.
Cảnh tượng trước mắt thật sự trùng kích to lớn, pháp khí truyền thừa của Úc gia Ngọc Yên Sơn lơ lửng giữa không trung, uể oải không phấn chấn hóa thành nguyên hình, lẳng lặng xoay tròn, Úc Tiêu Quý ngừng gào thét, nhắm chặt hai mắt, mặt như giấy vàng.
Giữa hai chưởng cao của Úc Mộ Cao tản ra quang huy pháp lực, thúc dục ở vết thương đáng sợ bên hông phụ thân, kiếm khí lưu lại vết thương bóng loáng bằng phẳng, Úc Mộ Cao duy trì sinh cơ của phụ thân, môi run rẩy không dám ngẩng đầu nhìn.
Lý Thông Nhai trên không trung câm kiếm mà đứng, ánh mắt như kiếm, không nói một lời, một đám người Úc gia phía dưới cũng nói không nên lời, ước chừng qua mấy hơi mới nghe "Đinh đương" một tiếng, thanh thúy dễ nghe.
Thì ra là tu sĩ Thai Tức trên mặt đất rốt cuộc thoát ra khỏi kiếm quang, khủng hoảng mất đi pháp khí, phàm nhân càng không chịu nổi, nhao nhao ném binh khí quỳ rạp xuống đất, cúi đầu bái, trong lúc nhất thời thanh âm ồn ào nổi lên, một mảnh hỗn loạn.
Ánh mắt Lý Thông Nhai bình tĩnh, yên lặng nuốt xuống máu tươi vừa xông lên cổ họng, vẫn không nhúc nhích, một kiếm này hắn cũng không dễ chịu, chỉ đứng tại chỗ yên lặng tiêu hóa, không dám lộ ra vẻ mệt mỏi.
Lực trấn áp của Ngọc Yên sơn quay cuồng trên cổ tay, huyệt Khí Hải cuồn cuộn không ngừng, tu vi như lọt vào đáy, khiến tứ chi cứng ngắc không thể động đậy.
Pháp lực Hoa Thiên Quả rót vào trong khí hải không ngừng xung đột với chân nguyên, hạo hãn hải nhấc lên sóng to gió lớn, máu tươi vài lần tràn lên trong miệng, trước mắt Lý Thông Nhai loáng thoáng có chút mơ hồ, ngực buồn bực nói không ra lời.
Đúng vào lúc này, dưới đáy khí hải toát ra mấy chùm ánh sáng, một viên tròn trắng toát ra, sáng lấp lánh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng cả huyệt khí hải.
"Huyền châu phù chủng..."
Phù chủng toả sáng hào quang, trấn áp hết thảy sóng cả trong khí hải, Lý Thông Nhai thật lâu mới hơi buông lỏng, đáy mắt hiện lên một tia dị thải, đảo ngược thanh kiếm, thu kiếm vào vỏ.
'Kengl"
Bạn cần đăng nhập để bình luận