Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 118: Năm Năm Nữa Trôi Qua

Chương 118: Năm Năm Nữa Trôi QuaChương 118: Năm Năm Nữa Trôi Qua
Chương 118. Năm Năm Nữa Trôi Qua
Thần sắc sầu lo và lời nói mịt mờ của Tiêu Nguyên Tư cũng làm cho hai người Lý Thông Nhai khẩn trương hơn, phía tây có Sơn Việt đang ngo ngoe muốn động, phía đông Cấp gia lại đang nhìn chằm chằm, Lý Thông Nhai cũng muốn sớm tấn cấp Luyện Khí, nếu như tiêu tốn năm năm thu thập Thanh Khí bên trong sông, lại tiêu thêm bốn năm năm đột phá Luyện Khí, chỉ sợ sẽ quá trễ.
Vừa lúc đánh giết lão đạo kia có được một ít tài vật, vụn vặt lẻ tẻ hẳn là có thể đổi được trên ba bốn mươi khối linh thạch, lại thêm trọn vẹn một cái túi trữ vật một trượng vuông của lão đạo cũng có thể đổi trên tám chín mươi viên linh thạch, mua Giang Trung Thanh Khí khẳng định là đủ.
“Ta ngược lại thật ra là có.'
Tiêu Nguyên Tư gật gật đầu, cười cởi xuống bình ngọc nhỏ bên hông, nói khẽ:
"Bên trong bình còn một phần, ngày thường giá bán khoảng năm mươi viên linh thạch, các ngươi có mua được không?"
Lý Thông Nhai gật gật đầu, tay vừa đảo, từ bên trong túi trữ vật lấy ra viên kim loại màu xanh nhạt bị hòa tan của lão đạo, cung kính nói:
"Không biết vật này giá trị bao nhiêu?"
Tiêu Nguyên Tư liếc mắt nhìn, nhíu nhíu mày, lại ước lượng trong tay hai lần, trâm tư nói:
"Xác thực là Thanh Văn thép, vật liệu Luyện Khí kỳ, một khối như thế giá trị khoảng hai mươi linh thạch."
Lý Thông Nhai và Lý Hạng Bình liếc nhau, nhẹ gật đầu, lại lấy ra hai mươi lăm viên linh thạch bên trong túi trữ vật của lão đạo cùng với năm viên linh thạch mấy năm trước bên trong nhà để dành được giao vào trong tay Tiêu Nguyên Tư, đổi lấy phần Giang Trung Thanh Khí này.
Túi trữ vật của lão đạo khoảng chừng một trượng vuông, cao một trượng, độ rộng khoảng một cái viện, vô luận là hành quân hay là chứa đựng đều có tác dụng lớn, hai người tất nhiên là không nỡ bán đi.
Hai người lấy ra bình ngọc chứa đựng Hỏa Trung Sát Khí năm đó để đựng phần Giang Trung Thanh Khí này, lại lấy viên Ngọc Nha đan của lão đạo ra cho Tiêu Nguyên Tư nhìn, Tiêu Nguyên Tư vẻn vẹn ngửi một chút, cười nói: "Đây hẳn là tư lương Luyện Khí, cũng có giá trị trên bảy tám viên linh thạch."
Hai người tất nhiên là cám ơn không thôi, hàn huyên một hồi cùng với Tiêu Nguyên Tư, Tiêu Nguyên Tư lúc này mới bái biệt.
Đợi cho Tiêu Nguyên Tư bay xa, lúc này Lý Thông Nhai mới nhẹ nhàng mở bình ngọc kia ra, nhìn qua Giang Trung Thanh Khí giống như nước sông chiếu sáng dưới ánh mặt trời, Thai Tức lục luân trong cơ thể ngo ngoe muốn động, có loại xúc động ngay lập tức muốn nuốt thiên địa linh khí này.
Lý Hạng Bình nhẹ nhàng cười một tiếng, thấp giọng nói:
"Đợi nhị ca đột phá Luyện Khí, yêu vật Luyện Khí kia đánh tới, cũng có thể tế ra Pháp Giám, thử một chút lục khí kia."
Trên mặt Lý Thông Nhai cũng không ức chế được vui sướng, lấy thẻ ngọc «Giang Hà Nhất Khí Quyết› kia ra, linh thức chậm rãi thăm dò vào trong.
Độ dài của những pháp quyết và công pháp của Luyện Khí kỳ thường thường rất dài, nếu dùng mộc giản để ghi chép chỉ sợ sẽ chất thành đống núi nhỏ, cho nên áp dụng noãn ngọc này chế tác thành thẻ ngọc ghi chép, chỉ cần đưa linh thức vào thăm dò liền có thể đọc được tin tức.
Có điều thẻ ngọc này nhẹ nhàng linh hoạt rất dễ nát, thường thường chỉ dùng để ghi chép công pháp, truyên tin tức hoặc là dùng hàng dệt từ linh lụa hoặc đồ vật bền hơn.
Cẩn thận đọc chính pháp này một lần, thần thái Lý Thông Nhai sáng láng ngẩng đầu lên, trâm giọng nói:
"Đợi ta điều tức mấy ngày liền có thể bế quan đột phá Luyện Khí!"
Thời gian năm năm nhanh đến mức giống như mũi tên bắn qua ngọn cây, Lê Kính thôn đã biến thành Lê Kính trấn, mấy thế gia vọng tộc Liễu Trân Hứa Nhậm toàn bộ đều dẫn theo người nhà dời vào Lê Kính trấn, người ở phía trên đều nói đây là thưởng, đến gần tiên sơn, là phúc.
Lý Huyền Tuyên để râu, đột phá Thai Tức tâng thứ tư Thanh Nguyên Luân, bị Lý Hạng Bình phái đi làm việc trong tộc, thần thái người thanh niên này đã mất đi loại non nớt và ôn hòa lúc trước kia mà thay vào đó đản sinh ra một loại thành thục bình tĩnh, bắt đầu khiến cho đám đệ tử Lý gia nhìn mà phát khiếp.
Nói chuyện say sưa nhất Lê Kính trấn ngược lại là Lý Huyền Phong mười hai tuổi, đứa nhỏ này ở trên trường tập bắn tên đã kéo đứt sáu dây cung, ném cánh cung gãy ra bên ngoài sân, kêu lên:
Mang thêm ral" Lý Huyên Phong căn bản không nhìn tới ánh mắt hoảng sợ của tộc binh xung quanh, ngẩng đầu cười ha ha, hoặc là nói đứa nhỏ này sinh ra đã hung hăng ngang ngược túng dục, nâng cung lên không có chuyện không bắn trúng chim thú.
Lý Thông Nhai cười khổ mang vê một thanh trường cung đen nhánh ở Quan Vân Phong cho hắn, ngoại trừ cứng cỏi thô ráp thì cũng không ưu điểm gì khác, cuối cùng cũng có thể để cho Lý Huyên Phong tận hứng mà dùng.
Bên cạnh Mi Xích Hà.
"Phong ca, ngươi làm gì đấy?"
Lý Huyền Lĩnh mười tuổi ra mặt, vẻ mặt đau khổ đi theo sau lưng Lý Huyền Phong, nhìn hắn quỷ quỷ túy túy thăm dò sau tảng đá, đành phải thấp giọng hỏi.
“Nhìn đi
Lý Huyền Phong cười xấu xa đẩy Lý Huyền Lĩnh lên phía trước, hài tử lảo đảo tiến lên một bước, vội vàng không kịp chuẩn bị nhìn thấy bả vai nở nang cùng với bờ mông tròn vo của nữ nhân bên trong nước sông, dọa cho Lý Huyền Lĩnh vội vàng che miệng lui ra phía sau, hung hăng nhìn chằm chằm Lý Huyền Phong một chút, thấp giọng nói:
"Lý Huyền Phong ngươi thật là xấu xa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận