Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 827: Sao có chuyện tốt như vậy đ...

Chương 827: Sao có chuyện tốt như vậy đ...Chương 827: Sao có chuyện tốt như vậy đ...
Lúc này Ác Vô mới nhớ tới pháp thể của hắn đã nát hết, đã không nhìn ra mình, trong lòng mừng thầm, ngắn gọn kể lại tin tức, Mưu Đà lập tức rất khẩn trương, phi thân xuống dưới đi tìm Tư Đồ Mạt, Ác Vô không dám vào trận, chỉ ở bên ngoài chờ.
Mưu Đà đi vào điện, mồ hôi chảy ra như suối, vừa hận vừa sợ, nói thẳng:
“Tư Đồ tiểu nhi, mau chóng gọi ba bốn tên khách khanh cho tal”
Tư Đồ Mạt vừa rồi nghe hai người đối thoại, chỉ nhíu mày nghi hoặc: “Thật hay giả? Sao có chuyện tốt như vậy! Ta xem trước phái người đi một chuyến...” “Không phải!”
Mưu Đà lại là một bộ dáng lòng còn sợ hãi, thở dài: “Cũng may tiểu tử ngươi có thủ đoạn, người vừa rồi đã không phải Tư Đồ Nhĩ! Rõ ràng là sư đệ của ta, hắn tự cho là pháp thể của ta bị thương nặng, đã không nhìn ra rõ ràng, nhưng lại không biết chiêu [Nhiếp Huyết Hoán Diện] sư tôn tự mình truyền bí pháp cho ta... Vừa rồi ta nhìn kỹ, đã nhận ra hắn!” “Sư đệ ngươi?”
Tư Đồ Mạt tâm tư cũng nhanh nhạy, rất nhanh phản ứng lại, thấp giọng nói: “Ngươi muốn thế nào?” “Chớ có lải nhải! Kéo dài tên này tất sinh nghi tâm, ngươi chỉ cần gọi mấy tên khách khanh cho ta, ta dụ hắn vào trận...”
“Vớ vần!”
Tư Đồ Mạt cắt ngang lời hắn, lạnh lùng nói:
“Hắn có thể an tâm vào trận? Ngươi còn không bằng mang theo mấy tên khách khanh cố ý đi theo hắn ra ngoài, vây giết hắn!”
Mưu Đà hơi sững sờ, chợt cảm thấy rất có đạo lý, nếu mình thật sự mắc lừa, lúc này tất nhiên là vội vã đi ra ngoài, là sẽ không gọi thêm người vào trong trận, đến lúc đó nhất định sẽ làm Ác Vô sinh lòng nghi ngờ từ bỏ.
Lập tức không kịp khen hắn, vội vàng gọi bốn tên khách khanh, cưỡi gió bay ra ngoài. Tư Đồ Mạt nhìn mấy người đi ra ngoài, trong lòng hơi giật mình, thầm nghĩ:
“Hóa ra là đám người Phẫn Nộ Đạo Thống mai phục, ta đã nói sao có chuyện tốt như vậy...”
Hắn tiến lên hai bước, vừa mới bay đến biên giới trận pháp, đánh giá:
“Có Mưu Đà cùng bốn tên khách khanh... Tên Ác Vô kia nhất định là vô phương chạy thoát, ta vẫn phải cẩn thận là trên hết, không thể tùy ý ra trận...”
Tư Đồ Mạt lui về một bước, đứng ở trong đại trận kim quang lóng lánh, nhìn chăm chú bên ngoài, im lặng không nói.
Mưu Đà bay ra khỏi đại trận, bốn tên khách khanh bên cạnh bảo vệ hắn cực kỳ chặt chẽ, Ác Vô giả thành Tư Đồ Nhĩ vừa mới nhếch môi, vui vẻ nói:
“Đại nhân, đi theo tai”
Mưu Đà gật đầu, cưỡi gió đi về phía trước, đồng loạt hướng về phía bắc, chuẩn bị phát tác, bốn người bên cạnh thì giả vờ như vô tình chậm rãi tới gần Ác Vô.
Bốn tên khách khanh đều là tu sĩ bò lên Trúc Cơ, biểu lộ cũng không có gì khác thường, nhưng hành động sẽ không lừa người, lúc này mới bay ra mười dặm, Ác Vô lập tức nhận ra điều gì, sợ hãi mà kinh hãi, Mưu Đà bên cạnh đã chú ý từ lâu quát:
“Động thủ!”
Bốn tên khách khanh đồng thời tiến lên, trong tay bốn người đều bay ra pháp khí kim quang lập lòe, tỏa sáng trên bầu trời, cùng đánh về phía Ác Vô.
Mấy đạo pháp khí này đầu là của Toản Kim Môn, nhưng pháp thuật lại có đủ loại, hỗn tạp, hiển nhiên mấy tên khách khanh này vốn đầu là tu sĩ Đông Hải, về sau đầu phục đảo Kim Đâu, thực lực có chút bình thường.
“Lũ cầu tặc!” Phản ứng của Ác Vô cũng không chậm, tay bấm niệm pháp quyết tỏa sáng, tứ chỉ bốc cháy ngọn lửa màu vàng, sau lưng chậm rãi hiện ra một thân ảnh ba đầu sáu tay, đều cầm đoản bổng đoản phủ, chỉ thấy Mưu Đà cuồng tiếu nói:
“Có sư huynh ở đây, ngươi còn muốn dùng độn pháp gì nữa! Ngươi đúng là chịu chi! Muốn dùng bảo khí gì để đổi lấy mạng ta, bây giờ coi như người và của đều mất hết!” Tuy rằng khí tức hắn suy yếu, nhưng trong tay rất đơn giản bấm pháp quyết, bắn ra một đạo lưu quang, cũng không thấy động tác gì, khiến hư ảnh sau lưng Ác Vô từng đợt mơ hồ, Mưu Đà cười lạnh: “Ta mới là chủ trì Tần Linh Tựt”
Mưu Đà được truyền thừa, gần như không tốn chút sức nào đã đánh tan pháp thuật của Ác Vô, gọi bốn tên khách khanh đảo Kim Đâu cùng nhau tiến lên, bản thân lại rời xa năm người, chỉ quấy nhiễu pháp thuật của Ác Vô từ xa. “..., Lúc sư huynh truyền pháp quả nhiên đã lưu lại một tay!” Ác Vô bị mấy người vây quanh, lại không hoảng hốt, oán hận mắng một câu, lạnh lùng đáp:
“Sư huynh chớ có coi thường taU”
Nói xong trong tay hào quang màu vàng chảy xuôi, Ác Vô lấy ra hai cây trường côn, trên đó đường vân màu vàng phức tạp, hai côn giao nhau giơ lên cao, keng một tiếng ngăn cản pháp khí của bốn người.
Hắn lập tức đánh bật mấy người ra, mang theo một thân hung ác, trường côn trong tay liên tục đánh lên người mấy người, mặc kệ những pháp khí kia đâm vào người mình, hai mắt lóe ra kim quang, thiêu đốt không trung vặn vẹo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận