Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 908: Nhất định phải mang về

Chương 908: Nhất định phải mang vềChương 908: Nhất định phải mang về
Lý Hi Trị dừng một chút, nói: "Ta đột phá coi như thuận lợi, thoắt cái đã nhiều năm trôi qua, cũng không biết tình hình trong nhà thế nào, ta đã đột phá Trúc Cơ, phải nhanh chóng về nhà một chuyến... Chắc hẳn phụ thân cũng sẽ vui mừng lắm."
Trên mặt hắn hiện ra nụ cười chờ mong, Dương Tiêu Nhi tuy biết chuyện bên ngoài, nhưng lại không rõ xảy ra chuyện gì trong động thiên, đang định báo tin vui, thì Viên Thành Chiếu đã vội vàng gõ cửa đá, Lý Hi Trị tiến lên mở cửa, có chút nghỉ hoặc. Viên Thành Chiếu lại cúi đầu, thấp giọng nói:
"Đại sư huynh, ta nghe tin tức bên ngoài nói, Úc Mộ Tiên đã chết."
Lý Hi Trị hơi sững sờ, còn chưa kịp vui mừng, nhìn biểu cảm của Viên Thành Chiếu, lại nhớ tới chuyện đã từng thảo luận với Lý Hi Tuấn, trong lòng chợt trống rỗng, cau mày hỏi:
"Ai giết hắn ta?"
"Cùng với gia phụ... Đồng quy vu tận..."
Lý Hi Trị mặt mày tái nhợt, lùi lại hai bước, Dương Tiêu Nhi ở bên vội vàng đỡ lấy hắn, ba người cùng im lặng một lúc, Dương Tiêu Nhi chỉ cảm thấy trên mặt mình có gì đó ướt át.
Nước mắt Lý Hi Trị theo cổ chảy xuống, nhỏ giọt trên vũ y, hắn mím chặt môi, miễn cưỡng nói:
"Đa tạ sư đệ đã báo cho ta biết..."
Hắn quay đầu nhìn động phủ, rồi lại quay đầu lại, nước mắt trên mặt đã biến mất không thấy đâu nữa, Lý Hi Trị khóa đại trận động phủ lại, nhẹ giọng nói:
"Ta đi chủ phong nhận một vài việc vặt, sau đó sẽ về nhà chịu tang."
Viên Thành Chiếu chỉ nhẹ giọng nói:
"Ta cũng muốn nhân tiện về nhà, không bằng đồng hành." Đông Hải.
Trận chiến trên đảo Thanh Tùng đã diễn ra hồi lâu, theo động thiên rời khỏi hiện thế, đám tán tu như ong vỡ tổ tản đi, linh cơ nồng đậm như ánh mặt trời chói chang dần dân suy yếu, từ chỗ trước mắt có thể thấy được trở về hình dạng của một động thiên phúc địa bình thường.
Trong Thái Hư thì mờ ảo vô ngần, từng đạo lưu quang đang bay lên, Thanh Tùng Quan Động Thiên đã hoàn toàn thoát ly, biến mất trong Thái Hư tối tắm âm u, hóa thành từng trận ánh sáng màu sắc chìm vào trong hư vô vô tận.
Các loại quang hoa thần thông chảy xuôi trong Thái Hư, từng bóng người đang đứng vây quanh, lặng lẽ đứng đó, nhìn hai hộp ngọc lơ lửng ở chính giữa, không một ai lên tiếng.
Bầu không khí có vẻ rất ngượng ngùng, rất nhanh có một bóng người phương bắc mở miệng, nhẹ giọng nói: "Hai viên của [Hành Chúc Đạo], [Trường Hoài Sơn] vốn là trống rỗng, còn hai viên bị mất, là đồ vật của [Thanh Trì tông] , [Tử Yên môn] ." Một bên, thải quang hội tụ, hóa thành một mảnh xám xanh, Nguyên Tố đứng ở trong Thái Hư, lạnh lùng cười nói: "Hay cho một đám người tranh tới tranh lui, ta thấy Hành Chúc Đạo đã sớm biết được một viên kia nhà mình trống rỗng! Ngay cả Tử Phủ cũng chưa từng phái người tới..." "Còn lại hai cái là của Kiếm Môn và Đại Lệ Quỳ Quan, đầu không dễ chọc, chư vị phải tính toán cho rõ ràng!" Nguyên Tố dường như vốn có tiếng xấu, tất cả mọi người đều biết tính tình của hắn, lại thêm thọ nguyên sắp hết, không kiêng kị gì, cho dù bị châm chọc cũng không nói gì, chỉ có mãy vị Tử Phủ hừ lạnh một tiếng.
Cả đám Tử Phủ đều không nhắc tới kết cục của mấy tên đoản mệnh kia, dường như đã sớm đạt được thỏa thuận gì đó, chỉ có một người đeo kiếm lên tiếng: "Ta chỉ lấy hộp ngọc mà ta nên lấy..."
Vừa dứt lời, lập tức có kẻ khinh thường ngắt lời:
"Chỗ tốt đều để cho Kiếm Môn các ngươi lẫy đi, vậy chẳng phải chúng ta đến đây chỉ để xem?"
Nam tử đeo kiếm kia dừng một chút, nói:
"Có thể bồi thường cho chư vị một chút, trong hộp ngọc là bảo vật của tổ sư khai phái, Trình mỗ nhất định phải mang về."
Thái Hư chìm trong im lặng, cuối cùng một nam tử mặc áo bào đen lên tiếng:
"Lệ Quỳ Đạo ta cũng vậy." Linh thức của đám Tử Phủ va chạm, dường như đang truyền âm cho nhau, Nguyên Tố thì cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hộp ngọc kia, quả nhiên thấy một bóng người chậm rãi bước ra từ trong Thái Hư.
Người này mặc áo bào trắng, bên hông đeo một thanh kiếm, vỏ kiếm làm bằng gõ, chuôi kiếm cũng là gỗ tùng màu nâu đỏ, hắn chậm rãi bước đến, dừng lại trước hai hộp ngọc kia. Khuôn mặt người này ẩn trong màn hư ảo, hắn bước tới, dưới chân ánh sáng trắng dập dờn, tựa như sóng nước. “Thượng Nguyên
"Là Thượng Nguyên.”
Cả đám Tử Phủ đồng loạt dừng lại, từng đôi mắt ngưng trọng nhìn về phía người vừa đến, các loại thần thông cùng đồng thuật huyền diệu va chạm trong Thái Hư, phảng phất muốn nhìn thấu áo bào trắng của người nọ.
Bọn họ không hề kinh ngạc, mà là tranh thủ từng giây từng phút dùng thần thông dò xét người trước mặt, tất cả tranh chấp vừa rồi, tất cả lời truyền âm đều biến mất, mười một vị Tử Phủ này đầu đang đợi hắn.
Thượng Nguyên Chân Nhân vươn tay, cầm lấy một hộp ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận