Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 882: Khó làm

Chương 882: Khó làmChương 882: Khó làm
“Tới nữa à??”
Úc Mộ Tiên cười lạnh, pháp thuật vận chuyển liên tục, Thiên Kim Soát xoay tròn, hai mắt của hắn chớp chớp sau đó đột nhiên ngẩn ra.
Tìm không thấy, chuyện này sao có thể xảy ra được?
Từ lúc bị đánh lén tới giờ Úc Mộ Tiên luôn là người nắm rõ thế cục, tư duy liên tục vận chuyển, từ thực lực của những người xung quanh đến động cơ hắn đều nắm chắc được, nhưng lần này thật sự hắn không thấy được. Phải biết rõ Thiên Kim Sát có thể tuần tra được những pháp thuật hay thuật pháp, dù là pháp khí cao minh tới đâu cũng không thể thoát được, nên chắc chắn Lý Huyền Phong không phải vận dụng công pháp ẩn nấp gì. “Nếu như hắn có thể tấn công từ tầm xa như thế thì tại sao lúc bắt đầu hắn lại xuất hiện trong phạm vi tuần tra? Sao hắn lại chọn vị trí mất tiên cơ như thế?”
Vô số suy nghĩ nảy ra trong đầu hắn, dù thế nào hắn cũng không tìm ra được lý do, tiếng ong ong ngày càng gấp. Trong lòng hắn xuất hiện báo động, Úc Mộ Tiên lập tức cắn nát đầu lưỡi, quyết định cấp tốc:
“Không thể núp nữa!”
Hắn há miệng phun một vòng tròn năng lượng mày vàng óng, to bằng ngón áp út ra ngoài, bên trên được khắc đầy triện tự.
“Tử Phủ Linh Khí “Đình Chiến'” Quả nhiên khi thứ này vừa xuất hiện thì âm thanh ong ong khi nãy lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Bên trong vòng tròn màu vàng kia cũng xuất hiện một mũi tên, đây là Huyền Văn Linh Tiên, mũi tên này giống như là có sinh mệnh, không ngừng giẫy dụa, âm thanh phát ra chói tai võ cùng.
Khi thấy pháp khí này thì mọi người đầu giật mình, Đồ Long Kiển nhíu mắt lại nói:
“Kiện Tử Phủ Linh Khí đầu tiên đã xuất hiện, không ngờ lại là một kiện linh khí hộ thân, thật sự là khó làm rồi...” Linh tức của y động đậy, mắng về phía lệnh bài kia. “Ngươi thật là mặt dày, ngươi còn dám tự xưng mình là Cổ Linh Khí sao? Linh khí hiện đại uy phong như thế đó! Nếu như ngươi vần không chịu ra sức thì tự mà gánh hậu quả!” Những người xung quanh đều có sắc mặt khác nhau, chỉ có Đường Nhiếp là thở phào nhẹ nhõm, hắn biết Bạch Nguyên Ô Chân Nhân đối xử với vị tiểu sư đệ vừa nhập môn này tốt ra sao, nếu như y có chuyện gì thì chắc chắn hắn sẽ bị đánh thành tàn phế.
Sau đó hắn đánh thẳng về phía Tiêu Ủng Linh.
Tiêu Ung Linh nhìn về kiện Tử Phủ Linh Khí kia thì cảm giác cực kỳ quen thuộc, tuy nhiên sau đó y lập tức giơ tay lên đón đỡ thế tấn công của Đường Nhiếp, không có thời gian nhớ lại. Âm thanh trào phúng của Đường Nhiếp vang lên: “Người Tiêu gia! Ha ha! Chắc chắn ngươi biết rất rõ hình dáng của Đình Chiến phỉa không? Vũ Sơn Ông gì chứ, ngươi chắc sẽ là Tiêu Hàm Ưu thứ hai rồi!”
Sắc mặt bình thản của Tiêu Ung Linh rốt cục hiện lên một tia âm trầm, trong tầng mây, linh cơ cấu thành Đông Vũ Sơn chậm rãi chuyển động, áp chế hướng đi của pháp lực, suy yếu uy năng trường kích của hắn, trường kiếm trong tay Đường Nhiếp Đô nở rộ hào quang rực rỡ, đón đầu ngăn cản.
Lão tổ Tiêu gia Tiêu Hàm Ưu năm đó chính là chết ở hải ngoại, ngay cả pháp thuật tiêu ký của Tiêu gia cũng không kịp thi triển, người Tiêu gia dựa vào chút quan hệ năm xưa phải đau khổ cầu xin chân nhân Tử Yên Môn, chỉ có thể dùng pháp thuật đầy ra hình ảnh một cái vòng tròn, dò hỏi khắp nơi, nhưng không có kết quả.
Về sau, qua mấy chục năm, Nguyên Ô chân nhân từng nhiều lần ra tay, pháp khí chính là một cái vòng, người Tiêu gia không dám hỏi, nhưng trong lòng âm thầm hoài nghi, nay Đường Nhiếp Đô nói ra lời này, quả thực là đem mặt mũi Tiêu gia hắn ấn xuống đất mà chà đạp.
Lời này nửa che nửa đậy, so với việc dùng Lý Xích Kính trấn thủ Nam Cương để châm chọc Lý gia còn quá đáng hơn, lúc trước đã nói rõ là để Tiêu Ung Linh ngăn Đường Nhiếp Đô, Tiêu Ủng Linh dứt khoát dẫn động tiên cơ, cầm kiếm toàn lực ngăn cản.
Mà Đồ Long liễn sau một phen truyền âm bằng linh thức, lệnh bài màu đỏ đen này rốt cuộc cũng phun ra ngọn lửa màu xám cuồn cuộn, thiêu đốt mấy mặt pháp thuẫn kia xèo xèo. Úc Mộ Tiên một tay kết thành hình hoa sen, ngăn cản kim chùy của Đồ Long liễn, tay kia vậy nhẹ, triệu hồi mấy tấm pháp thuẫn kia trở về.
Tấm kim thuẫn này vừa rời đi, ngọn lửa cuồn cuộn lập tức ập tới trước mặt, Đồ Long liễn nhướng mày, linh thức khẽ động:
"Trước tiên phá tan cái chuông vàng trên đỉnh đầu hắn! Có thứ đó bên người, Uyên Giao tiền bối không thể tới gần! Hắn xuất thân kiếm tiên thế gia, trên tay nhất định có phù kiếm!"
Hắn dùng linh thức khống chế, ngọn lửa lập tức bùng lên, hơi lệch lên trên, hướng Úc Mộ Tiên cuốn tới.
Úc Mộ Tiên cẩn thận phân biệt, trong lòng đã rõ mười mươi:
"Lục Đinh Tịnh Hỏa! Chiết thọ tổn mệnh, hóa khí trừ tà, thiêu đốt hết thảy, trong động thiên này âm dương cân bằng, dùng Phủ Thủy phá giải!"
Hắn vung tay áo, một cái bình ngọc bay ra, sau đó biến đổi pháp quyết, ngón áp út điểm ở phía dưới là Nhâm, ngón giữa điểm ở phía dưới là Quý, vung tay áo một cái, một mảng hào quang màu lam nhạt hiện ra. Bình ngọc kia cũng nhỏ xuống một giọt ngọc lộ, va chạm cùng hào quang, trong chớp mắt hóa thành một dòng nước biển, từ trên trời cao đổ xuống, Lục Đinh Tịnh Hỏa từ dưới bay lên, va chạm cùng nước biển, Úc Mộ Tiên thi triển pháp thuật, đã chiếm hết ưu thế của trận pháp,
Chỉ tiếc Lục Đinh Tịnh Hỏa dù sao cũng là kỳ hỏa, vẫn thiêu đốt dòng nước biển kia đến khô cạn, một món linh vật trân quý cứ thế bị tiêu hao chỉ để ngăn cản một lần công kích.
Úc Mộ Tiên không chút đau lòng, vòng tròn màu vàng trên bầu trời nhanh chóng xoay tròn, từng đạo kim mang giống như sao băng lần lượt bị ngăn cản. Lý Huyền Phong đã bị một mũi tên màu vàng nhốt lại, những thứ bắn ra đều là mũi tên do kim quang ngưng tụ mà thành, bị vây ở trong vòng tròn màu vàng, không ngừng bị tiêu hao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận