Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 552: Náo Loạn

Chương 552: Náo LoạnChương 552: Náo Loạn
Lời vừa nói ra, sắc mặt Lý Thu Dương nhất thời biến đổi, trong lòng giận thầm một trận, nghĩ:
"Xem ra là đến đập phá quán!"
Mặc dù người này lai giả bất thiện nhưng Lý Thu Dương vẫn nhẫn nại, ăn nói khép nép:
"Kính xin tiền bối đợi một chút, tiểu nhân đi mời chưởng quỹ... Kiến thức của hắn rộng rãi, nhất định có thể nhận biết vật này."
Nói xong hai tay giao bảo châu này cho hắn, tu sĩ áo đen này tựa hồ không sợ hãi, tiện tay thu hồi bảo châu, xua tay nói:
"Qút!"
Lý Thu Dương nhịn xuống, tu sĩ áo bào đen này tham lam nhìn một vòng, nhìn chằm chằm đồ đạc cùng linh vật trong cửa hàng, lầm bầm nỉ non.
Lý Uyên Vân yên lặng núp trong bóng tối không dám lên tiếng, mãi đến khi Lý Huyền Tuyên trên lầu đi xuống, cười khanh khách nói:
"Kẻ hèn Lý Huyền Tuyên, là chưởng quỹ của tiểu điếm, không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xal"
Tu sĩ mặc áo bào màu đen liếc hắn một cái, đặt viên bảo châu trong tay lên bàn, kiêu ngạo nói:
"Ngươi có nhận ra vật này không?”
Lý Huyên Tuyên vội vàng đi tới trước mặt y tiếp nhận ngọc châu kia, cẩn thận quan sát một hồi, cảm giác vô cùng quen thuộc, như có điều suy nghĩ, âm thâm nói:
"Lớn bằng nắm tay, câm vào tay tê dại, rơi khỏi tay, đen nhánh, không ánh sáng, không màu sắc."
"Hình như đã từng thấy miêu tả về vật này..."
Hắn suy nghĩ trong đầu, run lên như bị điện giật, tựa như có sấm sét nổ vang, trong lòng nghiến răng nghiến lợi:
“Thì ra là vật này....
Ngọc chây này từng xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của Lý Huyền Tuyên, giống như hắn đã thấy miêu tả về ngọc châu này vô số lần, hắn ngủ lần nào cũng mơ thấy nó, cuối cùng cũng chỉ có thể thống khổ tỉnh lại, bóp nát mép giường trong tay... Vật này nhìn qua là vô hại nhưng lại có thể nổ chết trưởng tử đắc ý nhất của hắn, khiến cho cả đời hắn phải rơi vào hối hận vô hạn, thế cho nên hắn rõ ràng chưa từng thấy qua nhưng lại có thể liếc mắt một cái nhận ra.
"Chưởng quỹ!"
Giọng nói khàn khàn của tu sĩ mặc áo bào màu đen kia làm hắn bừng tỉnh, lúc này Lý Huyền Tuyên mới phát hiện mặt mình đầy mồ hôi lạnh, vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, tất cả thần trí trở về trong đầu, khắp cả người phát lạnh.
Hắn cầm tay áo lau mặt, kiềm chế xúc động muốn ném thứ này ra, mỉm cười, đặt nó lên bàn.
Tu sĩ mặc áo bào màu đen dường như nổi lên sự nghi ngờ trong lòng, từ trong chiếc nón bắn ra một ánh mắt hung ác, nhìn chăm chằm Lý Huyền Tuyên, lạnh lùng nói:
“Đại nhân có nhận ra vật này không?”
Lý Huyên Tuyên duỗi người ra, trong lúc nhất thời không dám mở miệng, trong đầu hiện lên vô số ý niệm:
"Vì sao người này lại ở chỗ này... Xem ra là nhận ra vật này, vì sao như thế?"
“Đây là ý gì? Phường thị Tiêu gia... Có ai dám đập phá?”
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, ôn hòa nói:
"Thực không dám giấu giếm, mắt tại hạ không thấy được, thực sự không thể nhận ra...
"Hừ!”
Tu sĩ mặc áo bào màu đen này vỗ bàn đứng lên, đang muốn nổi giận thì liên thấy Lý Huyền Tuyên dừng lại, có chút chần chờ nói:
“Nhưng mà...'
"Nhưng mà cái gì?
Âm thanh nghẹn trong cổ họng, tu sĩ mặc áo bào màu đen bất mãn nhìn về phía hắn, gầm lên một tiếng.
"Nếu ta nhìn không lâm, vật này thuộc tính lôi hỏa, thuật pháp bên trong vô cùng thần diệu, có lẽ có sức mạnh cực lớn."
"2"
Tu sĩ áo đen này có vẻ hơi kinh ngạc, ước chừng dừng lại một hơi, tựa hồ nổi lên hứng thú, trâm giọng nói: "Chưởng quỹ thật là tinh mắt..."
Tu sĩ mặc áo bào màu đen xoa góc mũ, hứng thú nhìn Lý Huyền Tuyên khiến hắn lạnh cả người, Lý Huyền Tuyên nhìn động tác nhỏ của hắn, cảm thấy giật mình, thấp giọng nói:
" Điều này còn không dễ dàng? Nhà ta có bí pháp độc môn! Học thuật này liền có thể nhận ra linh vật, bảo vệ mình khỏi nguy."
"Nói nghe một chút?”
Tu sĩ mặc áo bào màu đen nhìn chằm chằm Lý Huyền Tuyên, toát ra vài phần tham lam, Lý Huyền Tuyên chỉ nói:
"Tiên bối chờ một chút!"
Vì thế hắn bình tĩnh đứng dậy, đóng cửa lại, hai mắt nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy bên ngoài cửa hàng có tu sĩ tranh chấp, mỗi người đều là nhân vật Luyện Khí hậu kỳ đỉnh phong, dây dưa không ngớt, đã có hai cửa hàng bị đập.
Trong lòng hắn lạnh toát, cười khanh khách quay đầu, tu sĩ mặc áo bào màu đen kia đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, Lý Huyền Tuyên vội thấp giọng nói:
"Tiền bối có chỗ không biết, nhà ta có một thuật pháp gọi là [Thanh Mục Linh Đồng ], là đồng thuật thượng hạng, nếu là tiền bối ra giá cao, ta liền vụng trộm đưa cho ngài!"
"Thì ra là thết"
Tu sĩ áo đen lập tức mừng rỡ, công pháp bí tịch là khó có được nhất, đều ở trong đầu các nhà, khó cướp được nhất, trong lòng âm thầm so đo:
"Mặc kệ hắn muốn bao nhiêu, trước tiên lấy công pháp này ra, đến lúc đó giết chóc náo loạn... Hai người, một người tạp khí, một người Luyện Khí sơ kỳ, cuối cùng không phải là rơi vào túi lão tử sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận