Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 779: Kết giao bằng hữu

Chương 779: Kết giao bằng hữuChương 779: Kết giao bằng hữu
Sắc mặt Thược Dược lộ vẻ biến đổi không ngừng, không còn bộ dáng hung hãn như trước, uể oải, cố gắng chống đỡ cười ha hả nói:
“Dễ nói dễ nói, số người này ta sẽ điều phối đến hòn đảo khác là được, coi như kết giao bằng hữu!”
“Tốt.”
Lý Uyên Giao híp mắt không nói, Thược Dược lòng không cam tình không nguyện tế ra tính linh phát thệ, lại phát Huyền Cảnh Linh thệ, lúc này mới nhìn thấy Lý Uyên Giao buông tay khỏi chuôi kiếm. Lý Uyên Giao ra hiệu muội muội, Lý Thanh Hồng bèn lấy ra một túi trữ vật, nhét vào trong tay yêu vật, Thược Dược quen đường thuộc lối nhận lấy, vẻ mặt chân thành hơn rất nhiều, thương lượng hai cầu, vội vã ôm hộp ngọc cáo từ.
Hắn ngơ ngác bay ra khỏi trận, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại trong lúc bị nắm trong nháy mắt nổi bật kinh hãi, mơ mơ hồ hồ cứ như vậy phát thệ, chỉ cảm thấy một thân mồ hôi lạnh, hồn vía lên mây.
Lại mở túi trữ vật ra xem, bên trong có không ít khoáng thạch linh vật, hộp ngọc trong tay lạnh buốt, hắn thật sự không thể không động tâm, Thược Dược lặng lẽ biến trở về nguyên hình, lặn thật sâu xuống đáy biển.
Bên này, Lý Thanh Hồng nhìn Tông Ngạn không ngừng gọi Lý Uyên Giao là gia gia rồi bị đưa ra khỏi trận, nàng mới cười lạnh một tiếng:
“Quả nhiên đầu là những thứ khuất phục bởi uy quyền chứ không cảm hóa bởi ân đức, dùng lợi dụ dỗ thì tham lam vô đáy, giơ nắm đấm lên lập tức liền im miệng.”
Lý Uyên Giao gật đầu:
“Lợi ích nên cho vẫn phải cho, những con chó săn này không thể thành sự, nhưng muốn phá hỏng chuyện của chúng ta lại rất đơn giản, chỉ e sẽ dẫn kẻ thù tới.”
Hai người nói xong, Tông Ngạn đạp gió vội vàng trở về, hắn nằm sấp xuống đất, cung kính nói:
“Thuộc hạ tham kiến hai vị đại nhân! Tông Tuyền đảo nguyện nghe theo hiệu lệnh của hai vị!”
Lý Uyên Giao khẽ gật đầu, cử chỉ của Tông Ngạn hắn đều nhìn thấy, so với phần lớn mọi người đầu làm tốt hơn, chỉ nhẹ giọng nói:
“Trước kia ngươi cầu xin người khác đầu khép nép như vậy sao?”
“Haizzl”
Vẻ cung kính trên mặt Tông Ngạn không thay đổi, chắp tay trầm giọng nói:
“Tự nhiên là như thế, ta chỉ cần mất chút mặt mũi, gọi vài tiếng gia gia, nếu dỗ dành bọn họ vui vẻ, lại có thể để cho trên đảo ít chết mấy người.”
Lý Uyên Giao im lặng, Lý Thanh Hồng thì yên lặng nhìn hắn, dịu dàng nói:
“Người người đầu nói Đông Hải u tối không ánh sáng, ngươi so với cái gọi là chính đạo trong đất liền của ta còn quang minh hơn nhiều lắm.” Tông Ngạn vội nói không dám, Lý Uyên Giao khoát tay, từ trong túi trữ vật lấy ra mấy túi linh lúa, rầm một tiếng bày ra trước điện, lại lấy ra mấy viên đan dược, giao toàn bộ vào trong tay Tông Ngạn. “Số lương thực này ngươi cầm lấy dùng trước, linh lúa phân phát cho tu sĩ trên đảo, sau này không cần dùng huyết thực nữa.”
Tông Ngạn cúi đầu thật sâu, nghẹn ngào nói:
“Vâng!” Những linh lúa này ở Lý gia chẳng khác nào chín con trâu mất một sợi lông, nhưng ở hải vực xa xôi này không trồng được linh lúa, đối với bọn người Tông Ngạn mà nói đã là lương thực vô cùng quý giá.
Hắn ôm đồ đạc cung kính lui xuống, lẫy ra mấy viên đan dược, chỉ cảm thấy hương thơm xộc vào mũi, hai mắt cay cay, vội vàng chạy vào thiên điện, kéo đứa bé trai kia ra, dùng sức lay lay cánh tay, nghẹn ngào nói:
“Con trai ngoan, chúng ta về nhà!” Đứa bé ngây thơ đi được hai bước, Tông Ngạn bỗng nhiên bật cười ha hả, cưỡi gió ôm lấy hắn, nhanh chóng bay về thị trấn ở phía xa.
Trong điện, huynh muội Lý Uyên Giao chờ hắn rời đi, nhìn nhau cười, Lý Thanh Hồng nói:
“Thật là hải vực xa xôi, không biết đến sự giàu có của nội hải... Mười viên linh vật Thai Tức mà đã coi là yêu cầu quá đáng? Thai Tức nhà ta lúc giao cho Thanh Trì tông cống nạp cũng không chỉ số này!” “Haizz.” Lý Uyên Giao lắc đầu, trầm ngâm nói:
“Đây là linh vật nội hải, sẽ bị nhận ra, hay là đổi thành linh vật ngoại hải trong phường thị rồi đưa cho hắn, tránh cho yêu vật kia sinh nghi.”
“Còn về [ Uyển Lăng
Hoa ]...”
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ta đã sớm nghe ngóng qua, có một chỗ là Hàn gia buôn bán ở ngoại hải, còn có mấy chỗ đầu là sản nghiệp của phương bắc, trong biển cũng có một hai nơi có lưu truyền, chúng ta năm năm đưa ra một đóa, đổ lên đầu Hàn gia, chắc cũng không có vấn đề si
Lý Uyên Giao nhất thời thật sự không lấy ra được thứ gì có thể khiến cho tên yêu vật này động tâm, đành phải để hắn dùng tính linh phát thệ, lại để hắn nhận hối lộ của mình, để hắn không thể mượn uy thế của Giao Cung tác oai tác quái, đã coi như đáng giá.
“Chuyện ở đây đã xong, ta phải về nhà trấn thủ.”
Lý Thanh Hồng lên tiếng hỏi, Lý Uyên Giao nhìn muội muội, nói:
“Không cần phải vội, ta sẽ cùng Không Hành đưa muội đến Hàm Hồ. Qua lại một chuyến, ta sẽ bế quan tu luyện, chuẩn bị đột phá Trúc Cơ trung kỳ.”
“Được!”
Thanh Đỗ sơn.
Đại trận màu xanh nhạt trên Thanh Đỗ sơn vẫn luôn tỏa ra ánh sáng như trước, Lý Thừa Liêu bước vài bước trên mặt nước, xuyên qua mặt hồ, đi vào trong trấn. Trần Mục Phong của Ngọc Đình vệ đã chờ đợi ở bờ từ lâu, sau khi Lý Hi Tuyền kế nhiệm chức gia chủ, Trần Mục Phong cũng có được quyền thế và tài nguyên mà hắn hằng mong ước, hiện giờ đã tu luyện tới Luyện Khí tầng năm, rất khá.
Vị đại công tử trước mặt này dù sao cũng là chỗ dựa của hắn sau này, Lý Thừa Liêu khó khăn lắm mới xuống núi một chuyến, Trần Mục Phong dù bận rộn đến đâu cũng phải tự mình đến nghênh đón, hắn tươi cười đi tới, Lý Thừa Liêu hơi thi lễ, nhẹ giọng nói: “Thiên hộ.”
“Bái kiến công tử.”
Lý Thừa Liêu hiện giờ đã tu luyện tới Thai Tức tầng bốn, vốn dĩ không cần phải xuống núi, chỉ là phụ thân Lý Hi Tuyền đã tìm cho hắn một vị hôn thê, cho nên hắn phải xuống núi xem mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận