Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 643: Bắt Đầu Dời Núi 2

Chương 643: Bắt Đầu Dời Núi 2 Chương 643: Bắt Đầu Dời Núi 2
Khổng Ngọc dán phù lục lên đỉnh núi, từ trong tay áo lấy ra một nắm đất ẩm mềm, đưa cho Lý Huyền Tuyên, dặn dò: "Đợi lát nữa địa mạch phun trào, đạo hữu hãy dùng pháp lực rót thứ Mậu Tức Sa này vào, lấp đầy chô trống."
Nói đoạn lại cười nói:
"Lúc dời núi nếu có chút Địa Mạch Sát Khí tiết lộ, Huyền Nhạc Môn ta sẽ thay quý gia giải quyết."
"Mời đạo hữu."
Lý Huyền Tuyên cầm linh thổ đáp lời. Khổng Ngọc gật đầu, cởi xuống sợi dây thừng màu vàng bên hông, gấp lại trong tay, quấn quanh năm ngón, vừa bay quanh ngọn núi vừa ném xuống, miệng niệm khẩu quyết, khiến cả núi đồi đầu nhuộm một màu vàng kim. Các tu sĩ Thai Tức của Lý gia lục tục lên núi, hơn trăm người tìm kiếm vị trí của mình, tay cầm kim tuyến, khoanh chân ngồi xuống, rót pháp lực vào.
Chuẩn bị xong xuôi, Khổng Ngọc mới thở phào một hơi, quát lớn:
"Đi" Trong chớp mắt, cát bay đá chạy, hắc khí tràn ngập, vang lên hai tiếng gào thét. Bầu trời đột nhiên âm u, bốn phương tối đen như mực, núi Nhuế Gia với rừng cây bạt ngàn rung chuyển hai cái, rồi biến mất trong dòng Địa Sát Khí phun trào.
"Thế mà gọi là một chút sao?!"
Lý Huyền Tuyên bị luồng sát khí kia đẩy lui về phía sau. Địa Sát chi khí cuồn cuộn phun ra, tạo thành một màn đen kịt bốc lên cao. Lý Huyền Tuyên không kịp quan sát tình hình, vội vàng vận chuyển pháp lực, ném Mậu Tức Sa ra.
"ĐỊI"
Linh thổ gặp phải sát khí, đón gió mà dài ra, trên không trung lập tức xuất hiện một trận mưa đen, rơi xuống hóa thành đất đá, lăn lộn trên mặt đất, lấp đầy địa mạch bị hư hại.
Trên bầu trời vẫn còn sót lại vài luồng sát khí màu đen, Lý Huyền Tuyên quay đầu nhìn lại, núi Nhuế Gia cùng đám người Khổng Ngọc đã không thấy đâu, chỉ còn lại mặt đất trần trụi, lộ ra nham thạch và đất đá màu xám trắng. "Thần dị thật!"
Cưỡi gió bay lên trên mặt hồ, chỉ thấy một ngọn núi sừng sững mọc lên. Trên đỉnh núi, cây cối gãy đổ, lầu các sụp đổ, hoang tàn xơ xác.
An Chá Ngôn cùng các tu sĩ Luyện Khí khác đầu mặt mày trắng bệch, khoanh chân ngồi bên bờ hồ, hơn trăm tu sĩ Thai Tức bị rút cạn pháp lực, khắp nơi đều là tu sĩ đang điều tức.
Khổng Ngọc cũng mặt vàng như giấy, nhưng không dám dừng lại, vội vàng lấy ra một chiếc bình ngọc trắng, bay lên không trung, thôi động pháp bảo, thu hất những luông sát khí kia, lúc này mới yên tâm hạ xuống.
Điều tức một lúc, Khổng Ngọc thở dài, mở mắt ra, hướng về phía Lý Huyền Tuyên nói: "Địa Mạch Sát Khí này thuộc về Huyền Nhạc Môn ta, số còn lại quy đổi thành sáu mươi viên linh thạch, xem như là phí cho Di Sơn Phù, Mậu Tức Sa và công sức... Đạo hữu thấy thế nào?"
"Lão già này, lại là 'túy ông ý không ở rượu"
Lý Huyền Tuyên lúc này mới hiểu được, Huyền Nhạc Môn vì sao lại thích thú với việc dời núi như vậy, hóa ra là muốn thu thập Địa Mạch Sát Khí thoát ra trong quá trình dời núi. Xem ra, đan dược và công pháp của Huyền Nhạc Môn đều cần dùng đến thứ này.
Nghĩ đến sát khí ngập trời lúc nãy, không biết có thể đổi được bao nhiêu linh thạch. "Hài, Khổng đạo hữu không thành thật rồi!"
Lý Huyền Tuyên thở dài, Khổng Ngọc cười làm lành, nói:
"Chỉ là bình nguyên do Nhuế gia để lại, trăm năm nữa cũng chẳng còn linh khí và địa mạch gì nữa... Địa mạch rò rỉ, linh khí hao tổn, chỉ có thể nuôi dưỡng phàm nhân thôi."
Dời núi là việc tổn hại đến địa mạch, tiêu hao rất nhiều pháp lực, may mà khoảng cách từ đây đến bờ đông không xa, nếu không cũng không phải là việc mà mấy tu sĩ Luyện Khí bọn hắn có thể làm được.
Nhìn địa mạch phun trào lúc nãy, Lý Huyền Tuyên nào có thể không biết, chỉ là dù sao cũng không phải là lãnh địa của mình, không đến mức phải đau lòng, bèn giả vờ tức giận nói: "Sao đạo hữu không nói sớm? Năm mươi viên linh thạch!" Khổng Ngọc sững người, thầm nghĩ:
"Cũng chẳng phải đất nhà ngươi, đau lòng nỗi gì!"
Hai người đôi co một hồi, Lý Huyền Tuyên mới lấy ra năm mươi bốn viên linh thạch đưa cho Khổng Ngọc. Hắn vui vẻ nhận lẫy, hai người lại thân thiết như huynh đệ. Khổng Ngọc cười nói:
"Huynh đệ đừng xem thường tu vi của ta, ta đã dời núi được năm mươi năm rồi, Bàn Sơn Thuật này đã luyện đến mức thuần thục."
"Theo kinh nghiệm của ta, huynh đệ cứ chờ thêm vài năm nữa, lòng hồ sẽ tự động dâng lên, nâng đỉnh núi này lên, trái phải cũng sẽ hình thành nân ba ngọn núi nhỏ nhờ vào địa mạch."
`3 IS (6152
Lý Huyền Tuyên an bài cho Khổng Ngọc ở lại đình viện điều tức. Còn Nhuế gia xem như là mất nhà cửa, đáng thương thay phải tá túc ở trấn Ngọc Đình. Nhuế Quỳnh Thố không nói một lời, ngày ngày ra ngồi dưới chân núi Ngọc Đình chờ đợi. Lý Uyên Bình đành phải gửi thư cho Tiêu gia, thỉnh cầu thu nhận Nhuế gia, đồng thời giao lại công việc khai thác khoáng mạch của Nhuế gia cho Lý gia, sau đó sẽ dâng lên cho Tiêu gia.
Còn Khổng Ngọc, ở lại đây vài tháng, sau khi chắc chắn sơn thế không có gì thay đổi, mới cưỡi gió mà đi. Trước khi đi còn dặn dò:
"Huyền Tuyên huynh về sau nếu có sinh ý gì, ghé qua Huyền Nhạc môn chào hỏi ta một tiếng!"
Lý Huyền Tuyên đưa hắn về đến địa giới, quay trở lại tiên sơn. Người Lý gia đã sớm ở trên núi tu sửa cây cối, xây dựng lầu các đình viện, nhộn nhịp vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận