Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 373: Tỉnh Ngộ

Chương 373: Tỉnh NgộChương 373: Tỉnh Ngộ
An Chá Ngôn điều tức xong, từ trên tảng đá xanh chậm rãi đi xuống, trước mắt có một người trung niên ngôi xếp bằng, đầu đầy tóc xám, nhìn qua còn già hơn An Chá Ngôn mười mấy tuổi, An Chá Ngôn lúc này mới tới gần, liền thấy người trung niên mở mắt, cung kính nói:
"Tiền bối."
An Chá Ngôn chỉ gật đầu, thân sắc có chút sa sút, trung niên nhân lông mi nhướng lên, vẻ mặt nghiêm túc lúc đầu nhiều hơn vài phần ý cười, hỏi:
"Chẳng lẽ lại bị phu nhân đuổi ra ngoài?"
"ôi"
An Chá Ngôn lắc đầu, có chút dở khóc dở cười đáp:
"Không sợ có đạo huynh chê cười, nàng ở điểm nào cũng tốt, chỉ là tính nết này quá bá đạo...
Điên Hữu Đạo cười nhẹ hai tiếng, gã có chút hảo cảm với gia chủ An gia trước mặt, chẳng qua ngày thường nhiều người, không quá thân cận, mở miệng đáp:
"Nhược Nhược là người có bản lĩnh, dã tâm cũng lớn."
Lý gia vì An Chá Ngôn tìm vợ mấy lần trong trấn, phần đông nữ nhân linh khiếu đã sớm có hôn phối, Lý Uyên Vân suýt nữa cũng không cưới được nữ tử có linh khiếu, huống chi hắn đã từng là người nổi tiếng tàn bạo, cuối cùng quanh đi quẩn lại, hôn phối với Lý Nhược Nhược.
Lý Nhược Nhược từng lấy chồng ở Tây Giá Sơn Việt, lập được công lao ở Sơn Việt, lại ở Lê Xuyên khẩu chấp sự, bản thân dung mạo xuất chúng, tự mang theo khí chất tôn quý. Tuy An Chá Ngôn là tu sĩ Luyện Khí, nhưng trải qua nhiều thăng trâm, ngược lại trở thành một người tính nết ôn hoà hiền hậu, bị Lý Nhược Nhược ăn đến chết, tuy rằng ngoài miệng nói chuyện lại bẩn thỉu, cuộc sống của hai vợ chồng cũng bình thường.
An Chá Ngôn cười hắc hắc một tiếng, không nói sang chuyện này nữa, hỏi ngược lại:
"Ta thấy Điền huynh không vui, nhưng có chuyện gì phiền lòng sao?”
Điên Hữu Đạo than nhẹ một tiếng, mặt già cúi xuống, đáp:
"Hơn năm mươi tuổi, quá chăm chú hưởng lạc, trước sáu mươi tuổi miễn cưỡng đến Thai Tức đỉnh phong, còn có thể có buồn rầu gì... Chẳng qua là con cháu không nên thân mà thôi." Nói đến đề tài này, sắc mặt An Chá Ngôn có chút mất tự nhiên, thấp giọng nói:
"Hữu Đạo huynh cũng không cần phát sầu, có đôi khi hồ đồ tự có phúc khí hồ đồ, con cháu quá xuất chúng, cũng chưa chắc là chuyện tốt."
Điên Hữu Đạo im lặng, hai người đang ngồi trên đỉnh núi, phía dưới có một người đi lên, mặc trường bào, bên hông đeo trường kiếm, khuôn mặt trâm ổn, chính là Trần Đông Hà.
Trân Đông Hà một thân phong trân mệt mỏi, xem ra là mới từ bên ngoài trở về, hai người đều đứng dậy chắp tay, Trần Đông Hà đáp lễ, An Chá Ngôn cười nói:
"Đông Hà, rốt cuộc ngươi đã đi đâu?"
Trân Đông Hà phất áo bào một cái, nhất thời bụi bặm bay đầy đất, trên người trở nên sạch sẽ, hắn thấp giọng đáp:
"Vợ con đều ở Lê Kính trấn, trong lòng ta luôn nhớ, luôn muốn về thăm Cảnh Điềm và Thanh Hiểu."
Trân Đông Hà ngồi xuống bàn đá bên cạnh, cầm chén ngọc uống một ngụm, có chút nghi hoặc ngẩng đầu hỏi:
"Lần này ta trở về núi, lại nghe nói Điền Trọng Thanh chủ động xin đi giết giặc, mang theo một đám đệ tử Điền thị đi Đông Sơn Việt, còn đáp ứng mệnh giá 600 cân linh đạo, Cữu cữu... Đây là có ý gì?
Điên Hữu Đạo nhẹ nhàng lắc đầu, há miệng, đáp:
"Việc này nói ra rất dài dòng, tại hắn không nên thân mà thôi."
Trân Đông Hà thấy hắn không muốn nhiều lời, dừng một chút, ấm giọng nói:
"Đông Hà nhiều lời một câu, con cháu quý tộc thật sự ương ngạnh, có một kiếp này cũng là chuyện tốt..."
Điên Hữu Đạo nhíu mày ra hiệu cho Trân Đông Hà tiếp tục nói, Trân Đông Hà khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
"Mỗi ngày ở trong trấn thấy đệ tử Điền thị đấu gà cướp chó, ngang ngược càn rỡ, Đông Hà đều âm thầm vì cậu lau mồ hôi! Chuyện hôm nay mặc dù để Điền thị hơi chậm lại, nhưng cũng có thể tránh được tai họa lớn hơn nữa, quả thực là chuyện may mắn!"
Lời nói an ủi này làm cho Điền Hữu Đạo bình thường hơn rất nhiều, nhưng hắn vẫn chau mày như trước, thở dài:
"Đông Hà nói quả thật có lý, Trọng Thanh coi như không tệ, ta có thể yên tâm, chỉ sợ mấy tên phế vật Điền Vinh kia thế nào cũng có thể gây ra họa!"
Điên Hữu Đạo phất tay áo đứng dậy, dường như đã hạ quyết tâm, trầm giọng nói:
"Lão phu bế quan đột phá ngay, không cần chuẩn bị gì nữa, trên núi này cũng không có việc gì cho ta, sớm đột phá xuống núi cũng tốt!"
Nói xong chắp tay vê phía Trân Đông Hà cùng An Chá Ngôn, khoát tay đi vê hướng động phủ Linh Tuyền, khi cửa đá trùng trùng đóng lại, Trân Đông Hà buông chén ngọc xuống, nhìn An Chá Ngôn đang ngồi ngơ ngác trước mắt, ấm áp nói:
“Tu hành đi."
Úc Ngọc Phong cưỡi gió bay một hồi, tốc độ Trúc Cơ nhanh như điện chớp, trong khoảnh khắc đã ra khỏi địa giới Úc gia, lướt qua An gia vừa dài vừa dẹp, đi ngang qua địa giới Lý gia.
Khói bếp lượn lờ phía dưới, gà gáy chó sủa, trong sáng sớm mờ mịt tỏ ra đặc biệt phồn vinh, Úc Ngọc Phong nhìn thấy rất là động lòng, bấm đốt ngón tay tính toán, âm thâm lên chủ ý, chậm rãi nói:
"Thủ đoạn nuôi nhốt phàm nhân của Lý gia này thật sự là cao siêu, đất đai bên ngoài Đại Lê sơn vốn không tính phì nhiêu, lại có thể nuôi dưỡng được nhiều phàm nhân như vậy, nếu sử dụng, chẳng những có thể chữa khỏi vết thương trên tay ta, thậm chí có thể để cho ta tiến thêm một bước!"
Úc Ngọc Phong trong lòng xao động không thôi, nhưng vẫn hiểu rõ ai nặng ai nhẹ, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nếu không phải kiếm tiên kia che chở, há có thể để mỹ thực bực này từ trước mắt chạy đi? Đầu tiên vẫn là lấy cơ duyên kia... Đợi đến lúc ta đột phá Tử Phủ, lập tức đầu nhập vào Thanh Trì tông, chẳng lẽ còn có thể thiếu được một hai chục vạn phàm nhân như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận