Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 127: Trốn

Chương 127: TrốnChương 127: Trốn
Chương 127. Trốn
Lý Huyền Lĩnh ôm lấy đầu nói câu được câu không, yên lặng ngẫm nghĩ mấy giây, ngập ngừng nói:
"Ta đi tiểu."
Nói xong trượt xuống giường, vượt qua cánh cửa, vòng qua tâm mắt Lý Cảnh Điềm, lặng lẽ men theo hướng hậu viện đi đến.
Mới tiến vào hậu viện, liền thấy một chiếc ghế gỗ lẻ loi trơ trọi đặt ở chính giữa, Lý Huyền Lĩnh méo miệng, nhớ tới Lý Mộc Điền.
Dùng sức đẩy cửa phòng, Lý Huyền Lĩnh ngửi thấy mùi đàn hương nồng đậm, đèn nến lờ mờ, ánh sáng nhạt giao thoa bệ đá băng lãnh cao lớn, cái gương màu nâu xanh phía trên vẫn đang lưu chuyển ánh trăng màu trắng.
Hắn nhón chân lên, hai tay xuyên qua ánh trăng hơi có vẻ lạnh buốt, cẩn thận từng li từng tí nâng Pháp Giám kia lên, lúc này mới phát hiện pháp khí này cầm vào tay rất ôn nhuận, cực kỳ thoải mái.
Nhớ lại lời nói của phụ thân, Lý Huyền Lĩnh nâng Pháp Giám trong tay lên, nghiêm túc mở miệng nói:
"Đệ tử Lý gia Lý Huyền Lĩnh ngưỡng hà huyền trạch, cung thỉnh Huyền Minh diệu pháp, cẩn ra Thái Âm Huyền Quang, tru trảm ác nghịch, phá uế nhiếp yêu!"
Lục Giang Tiên yên lặng gật đầu, buông tâm mắt ra, Lý Huyền Lĩnh lập tức cảm thấy chính mình nhẹ nhàng đăng không mà lên, bay lên không trung cực cao, yên tĩnh nhìn lấy phủ đệ dưới chân Lê Kính trấn.
Trăng đêm an tường, Lê Kính trấn đang chìm sâu trong mộng đẹp, Lý Huyền Lĩnh phóng ánh mắt ra xa, đã thấy khắp nơi ở Lê Xuyên khẩu phía xa xa đều là Sơn Việt cắt tóc xăm hình, thậm chí có hai đội người khoác giáp da của binh sĩ Sơn Việt đang đi về phía nam, nhìn lại phương hướng thẳng tắp chỉ về hướng Lê Kính trấn, mục đích không cần nói cũng biết.
Lý Huyền Lĩnh lập tức sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, lắc lắc đầu, cuối cùng thoát khỏi thị giác, ôm Pháp Giám trong tay vào trong ngực bịt lại, vội vội vàng vàng xông ra hậu viện.
"Tỷ, chúng ta đi"
Lý Huyền Lĩnh vội vã xông vào Thiên Viện, vượt qua cánh cửa, kéo Lý Cảnh Điềm chạy về phía tiền viện, Lý Cảnh Điềm cả kinh ngẩn ngơ, liên thanh hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Không kịp giải thích! Binh mã của Già Nê Hề không tới một khắc đồng hồ nữa sẽ đến Lê Kính Sơn, ngươi cứ nghe taI"
Lý Cảnh Điềm nghe thấy bỗng nhiên giật mình, liền tranh thủ vấn cao tóc dài đen nhánh lại, lấy ra một thanh dao găm dài nhỏ từ trên giường, vừa đi vừa giấu chủy thủ ở bên trong tay áo, cúi đầu hỏi:
"Đã thông tri bên phía mẫu thân chưa?”
Lý Huyền Lĩnh cột trường đao vào phía sau, gật đầu nói:
"Trước đó đã phái tộc binh đi gọi các nàng, ta đã mệnh lệnh cho mấy tộc binh lưu thủ phía trước lập tức hộ tống bọn họ xuống núi rồi mới trở về Thiên Viện tìm trưởng tý.
Hai người bước nhanh ra khỏi Thiên viện, Lý Cảnh Điềm chưa từng tu tiên, đi đường cực kỳ chậm, Lý Huyền Lĩnh liền thi triển một đạo Thần Hành Thuật trên chân, ôm lấy nàng, vội vã đi xuống dưới núi.
Lý Cảnh Điềm vén tóc ra sau tai, nhìn cảnh sắc hai bên thối lui nhanh như chớp, bên trong đầu óc tràn đầy lo lắng đối với phụ thân Lý Hạng Bình, ngẩng đầu nhìn Lý Huyền Lĩnh, trong mắt lóe lên vẻ hâm mộ nồng đậm.
"Nếu như ta cũng có linh khiếu. . “
Lý Huyền Lĩnh đi một đoạn liên sử dụng Pháp Giám xem động tĩnh của Già Nê Hề, lại phát hiện một chi bộ tộc Sơn Việt đã tiến vào Lê Kính trấn, gân như muốn khống chế mấy lối ra, một chi khác thì giảo hoạt từ một hướng khác bên chân núi đi lên núi, phòng ngừa người trên núi chạy trốn đến Kính Dương thôn.
Nếu không phải dùng tới Pháp Giám, Lý Huyền Lĩnh chắc chắn sẽ đụng vào chi binh mã kia, hắn lau lau mồ hôi trên trán, thấp giọng mắng:
"Tên Già Nê Hề này đúng là giảo hoạt!"
Thay đổi phương hướng, Lý Huyền Lĩnh vội vàng tăng tốc bước chân, dưới sự vây kín khó khăn lắm mới xuống núi, tìm một cái nhà nhỏ ở chân núi Lê Kính trấn, leo tường đi vào bên trong nhà.
Trên giường nhỏ giữa nhà tích một tâng bụi xám, xem ra chủ nhà đã rời đi rất lâu rồi, Lý Huyền Lĩnh một cước đá văng cửa phòng, cùng với Lý Cảnh Điềm đi vào bên trong phòng. Lý Cảnh Điềm nhìn chung quanh, lấy ra hai bộ quần áo trắng từ bên trong ngăn tủ, thay đổi cùng với Lý Huyền Lĩnh, Lý Cảnh Điềm mười hai mười ba tuổi, có vẻ cùng tuổi với nữ nhi trong nhà này, quân áo cũng vừa vặn người.
Ngược lại Lý Huyền Lĩnh thân thể vẫn chưa nảy nở, Lý Cảnh Điêm đành phải dùng dao cắt áo, miễn miễn cưỡng cưỡng mặc vào, lại cắt nát những cẩm y trường bào vừa thay ra nhét vào gâm giường, ngoài cửa đã vang lên một loạt tiếng bước chân.
Nghiêng tai nghe ngóng một trận, tiếng bước chân dày đặc lộn xộn vội vàng đi xa, lúc này Lý Huyền Lĩnh mới ngẩng đầu, nhìn chòng chọc Lý Cảnh Điềm mặt mày mười phần khí khái hào hùng một chút, giọng nói còn chút trẻ con:
"Tỷ, cái thân thái này của ngươi quá mức xuất chúng rồi."
Lý Cảnh Điềm bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, tìm một cái chậu hứng nước bên trong viện xóa sạch lớp trang điểm, nhíu lông mày, thả lỏng mặt mày, nhìn có thêm mấy phần không phóng khoáng.
Lý Huyền Lĩnh méo miệng, khí chất Lý Cảnh Điềm quá tốt, dù thế nào cũng không thể đóng vai xấu, như thế này mặc dù không có loại cảm giác mười phần khí khái hào hùng kia nhưng lại có nhiều thêm mấy phần hương vị sở sở động lòng người, thấy Lý Huyền Lĩnh líu lưỡi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận