Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 87: Bỏ Lòng Đề Phòng

Chương 87: Bỏ Lòng Đề PhòngChương 87: Bỏ Lòng Đề Phòng
Chương 87. Bỏ Lòng Đề Phòng
Ai ngờ Lý Xích Kính cúi thấp đầu, bịch một tiếng liền quỳ xuống.
"Mong sư tôn thứ tội! Đệ tử lừa gạt sư tỷ và sư huynh, vê Vọng Nguyệt Hồ kia lại có chuyện quan trọng khác!"
Tư Nguyên Bạch lập tức đổi sắc mặt, vội vàng đỡ Lý Xích Kính lên, nghiêm mặt nói:
"Làm sao đến mức này? Mau mau đứng lên rồi nói."
Lý Xích Kính cúi đầu, mang theo một ít thấp thỏm mở miệng nói:
"Năm trước Kính Nhi nhận được thư nhà gửi tới, trong nhà phát hiện một động phủ của tiên bối, hao hết trăm cay nghìn đắng, phá vỡ trận môn, lại phát hiện bên trong động đã được thu thập sạch sẽ, duy nhất chỉ lưu lại một bình ngọc xanh."
"Người trong nhà xem bình ngọc xanh, bên trong bình vẫn còn một phần thiên địa linh khí, trắng noãấn như sương, lưu động như nước."
Tư Nguyên Bạch nhíu nhíu mày, trâm giọng nói:
"Trắng noãn như sương, lưu động như nước?"
"Tuyết Trung Sương Khí? Tùng Lâm Sóc Phong? Không đúng. . .. không có khả năng là.. -
Tư Nguyên Bạch lắc đầu, đột nhiên mở to hai mắt, thất thanh nói:
"Thái Âm Nguyệt Hoa ?I"
Lý Xích Kính gật gật đầu, trâm giọng nói:
"Đệ tử đi tới trong Tàng Kinh Các tra xét hồi lâu, bất giác không thể tưởng tượng nổi, thế nên tìm cớ về nhà xem xét, quả nhiên là Thái Âm Nguyệt Hoa kial"
"Mang tới xem một chút!"
Lý Xích Kính liền tranh thủ dâng bình ngọc xanh dài nhỏ kia lên, Tư Nguyên Bạch tiếp nhận nhẹ gật đầu, trầm giọng nói:
"Cái bình ngọc xanh này thật sự là kiểu dáng trăm năm trước."
Nhắm mắt cảm thụ một trận, Tư Nguyên Bạch đột nhiên mở mắt, kinh hỉ nói:
"Quả nhiên là Thái Âm Nguyệt Hoal Việc này ngươi làm tốt lắm."
Tư Nguyên Bạch cẩn thận so sánh một trận, cúi đầu nhìn về phía Lý Xích Kính, nói khẽ:
"Thái Âm Nguyệt Hoa này rất trân quý, ngươi cần suy nghĩ kĩ nên xử trí như thế nào."
"Mời sư tôn làm chủ!"
Lý Xích Kính cung cung kính kính chắp tay trả lời.
"Đứa nhỏ ngươi thật chu toàn."
Tư Nguyên Bạch cười ha ha một tiếng, sờ lên đầu Lý Xích Kính, lại nghiêm mặt nói:
"Tu vi ngươi đã tới Thai Tức đỉnh phong, nếu như muốn luyện thành «Nguyệt Hồ Ánh Thu Quyết» kia, Thái Âm Nguyệt Hoa này tuyệt đối không thể báo cáo cho trong tông, chỉ có thể đi mượn đọc pháp quyết từ sư tỷ của ngươi, ta lại đi xin một ít hạn ngạch Hồ Trung Kim Thu, trước tiên luyện thành pháp quyết này đã, sau khi gạo nấu thành cơm lại báo cáo với trong tông.'
"Một khi tin tức này để lộ, xem như mấy lão tổ trong tông vì ngại mất mặt mà không ra tay, nhưng một đám người Nguyệt Hồ phong kia cũng sẽ đánh chủ ý để lấy được Thái Âm Nguyệt Hoa này từ trong tay ngươi."
"Pháp môn truyên thừa của Thanh Trì tông đoạn mất trọn vẹn ba trăm năm, bọn hắn đã đợi quá lâu...”
Nghe lời nói này của Tư Nguyên Bạch, Lý Xích Kính cũng cắn răng áy náy một phen, trong miệng đáp lời, trong lòng lại phức tạp không thôi.
Lý Hạng Bình và Lý Xích Kính đều là người đa nghi, Lý Xích Kính từ nhỏ đã rời nhà, đối với mọi việc xung quanh cảnh giác vạn phần, bây giờ nhìn qua Tư Nguyên Bạch một mặt ôn hòa, trong lòng phi thường cảm động, rốt cục tháo xuống phòng bị đối với Thanh Tuệ phong và một đám sư huynh đệ.
"Đa tạ sư tôn"...
Lý Thông Nhai đưa tiễn Lý Xích Kính, liền thấy Lý Mộc Điền chắp tay sau lưng đi ra hậu viện, xụ mặt mang theo một ít khàn khàn nói:
“Đi nhìn cái gương kia một lát.'
Năm trước Điền Thủ Thủy đã chết rồi, lưu lại mấy đồ chơi bằng gỗ chuẩn bị cho ngoại tôn Lý Huyên Phong, từ ngựa gỗ, xe gõ đến cung gỗ, cái gì cần có đều có, Lý Huyền Phong chỉ vừa mới cầm lấy con rối gỗ thông nhỏ nhất kia, Điền Thủ Thủy liền ngã xuống ở lúc chuyển vật liệu gỗ trong tuyết lớn, không gắng gượng qua được, chết trong màn đêm buông xuống.
Điền Thủ Thủy được Lý Mộc Điền tự mình động thủ chôn cất, còn cùng với Nhậm Bình An hàn huyên trước mộ suốt cả đêm, có lẽ là đêm hôm đó phong hàn chuyển nặng, thanh âm Lý Mộc Điền vì nhiễm phong hàn mà dần dần trở nên khàn khàn.
Năm đó ba người hăng hái ra ngoài tòng quân, Điên Thủ Thủy dám liều dám đánh, Lý Mộc Điền lo ngại thiện đoạn, Nhậm Bình An trâm mặc ít nói, bây giờ tên vì dám liều dám đánh lưu lại một thân tổn thương, sớm rời trần thế, người lo ngại thiện đoạn đã có con cháu đầy cả sảnh đường, nhưng đầu óc dần dân không chuyển động được nữa, người trầm mặc ít nói còn thay Lý gia trông coi Kính Dương thôn, mỗi năm thuế ruộng nộp lên một điểm cũng không thiếu.
Lý Mộc Điền chịu đả kích lớn như vậy, chỉ trong mấy tháng đã nhanh chóng già đi, cũng may được Lý Xích Kính dùng pháp thuật và thuốc bổ tẩm bổ, sắc mặt không còn khô khốc như cây sắp chết nữa, đầu đầy tóc trắng cũng bắt đầu sáng nhuận, chỉ có điều thần thái vẫn mỏi mệt như cũ, sống lưng thẳng tắp cũng không che giấu được có chút trì trệ trong ngôn ngữ và hành động.
Lý Thông Nhai thấy lão nhân tiến vào tiền viện, vội vàng tiến lên trước nâng Lý Mộc Điền, lại bị hắn buồn buồn hất ra, thấp giọng mắng:
"Lão tử ngươi nói ngươi đi hậu viện nhìn cái gương kia một chút!"
Lý Thông Nhai ngượng ngùng cười một tiếng, đi vê hướng hậu viện, lúc này Lý Mộc Điền mới vịn bên tường chậm rãi đi đến ngưỡng cửa nội môn, dựa vào khung cửa ngồi xuống, duỗi cánh tay khô gầy đấm bóp, tự mình cảm nhận được trì độn trên đùi, cắn răng nghiến lợi mở miệng nói:
"Mẹ nó, lão tử cũng muốn chống quải trượng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận