Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 841: Trở về?

Chương 841: Trở về?Chương 841: Trở về?
Mấy năm nay Không Hành ở trên đảo trị bệnh cứu người, có phần được sùng kính, một đám đảo dân tranh nhau đúc kim thân cho hắn, lập miếu thờ, lại bị hắn từ chối toàn bộ, mắt thấy chủ tớ hai người thảo luận, hắn thấp giọng nói:
“Đúc tượng lớn bằng kim sơn, chính là dùng diện mạo to lớn đáng sợ để hăm dọa bách tính, lập miếu thờ khổng lồ, chính là dùng mê niệm chỉ thuật đốt hương để mê hoặc bách tính, Liêu Hà ta không làm.”
Lý Uyên Giao như có điều suy nghĩ, liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi: “Nếu đã như vậy, pháp sư làm sao truyền lại đạo thống?” Hai mắt Không Hành híp lại, những năm này hành thiện tu hành trên đảo, dường như càng tiến bộ tu vi của hắn, hai tay chắp trước ngực, nhẹ giọng nói:
“Pháp của Thế Tôn không cần truyền, không cần tướng, không cần kinh, lấy trí tuệ xem ta, thì sẽ được đạo thống Liêu Hà ta, Liêu Hà ta không bái người khác, tự tu tự tính.” Tông Ngạn ở bên nghe được vuốt râu trầm ngâm, thấp giọng nói: “Pháp sư... Khó trách đạo thống Liêu Hà dần dần không người hỏi thăm... Chuyện đương thời... Người người đầu cầu tu diệu pháp một ngày được một tiến, đạo thống Liêu Hà... Haizz!”
Tông Ngạn cười khổ, hắn có một nghĩa tử khâm phục Không Hành, muốn bái hắn làm sư phụ, cho nên hắn tìm Không Hành tìm hiểu qua mấy lần, lập tức lắc đầu nói: “Đạo thống Liêu Hà thật sự quá khó khăn... Nghe nói người tu hành Thất Thế Tướng chỉ cần niệm một lần pháp hiệu Ma Ha là có thể đạt được một phần tu vi... Liêu Hà lại phải đọc khắp thế gian muôn màu mới có thể nhập môn, làm sao có thể so sánh...”
Không Hành không nói lời nào, chỉ rũ mi mỉm cười, Lý Uyên Giao nhớ tới kiếm tiên Vương gia phương bắc, nghe nói đạo thống của bọn họ cũng gian nan như vậy, tạm thời không đề cập tới, hắn hỏi:
“Chẳng hay đã xảy ra chuyện gì? Vì sao sắc trời lại âm trầm như vậy... kéo dài vạn dặm.” Lý Uyên Giao phóng tầm mắt nhìn tới, mây đen vô biên vô hạn đầu là bóng tối, Tông Ngạn chỉ lắc đầu, đáp:
“Loại chuyện này chúng ta làm sao có tư cách biết được... Tông Tuyền đảo địa hình hẻo lánh, chúng ta cũng rất ít khi đi phường thị, càng không thể biết được tin tức.” Lý Uyên Giao buông linh thức ra, dưới bàn chân ngưng tụ ra hai con thủy giao màu xanh, cẩn thận cảm giác, chỉ cảm thấy lúc tiên cơ vận chuyển có chút không được trôi chảy nhanh chóng như năm trước.
"Trước kia ở Đông Hải, tốc độ tu hành nhanh hơn Giang Nam nửa thành, bây giờ lại không đủ nửa thành... Hắn cưỡi gió bay lên, nhìn lôi điện trong tầng mây, Tông Ngạn bên cạnh tiếp tục nói: “Nửa năm trước tên Tảo Trung Lam kia đã tới một chuyến, nói là muốn nghe ngóng tin tức, chúng ta nói ngài đang bế quan, đuổi hắn ta đi rồi.”
“Mấy ngày trước còn có một tu sĩ tới... Tự xưng là người trong biển... Đưa một phong thư tới.”
Hắn từ trong tay áo lấy ra một lá thư, Lý Uyên Giao gật đầu tiếp nhận, yêu vật này đã nhận hối lộ của hắn, lại bị uy hiếp, vậy mà còn dám đi loanh quanh dò la tin tức, lập tức dùng bí thuật mở thư tín, cần thận đọc.
Hôm nay đẩy nhanh tiến độ rồi, nếu mọi người cảm thấy tiết tấu chậm, có thể trực tiếp nói với ta trong nhóm, bởi vì ta bình thường không xem khu bình luận, sửa lỗi chính tả gì đó đầu là mấy vị bằng hữu tìm giúp ta.
Lý Uyên Giao mở thư nhìn lướt qua, hai mắt hơi thư giãn, khóe miệng nhấch lên, thoạt nhìn thả lỏng rất nhiều, cất lá thư này vào trong ngực, Lý Uyên Giao cũng không nói thêm gì, nhìn về phía Tông Ngạn, nhẹ giọng nói:
“Tình hình thu chỉ mấy năm nay trên đảo như thế nào?” “Sau khi trừ đi các khoản chỉ tiêu, kết dư hai khối linh thạch... Về phần kiến trúc trận pháp và ban thưởng... Vậy thì càng nhiều...”
Tông Ngạn lẫy sổ sách ra, có vẻ hơi xấu hổ, Tông Tuyền đảo địa hình hẻo lánh, mấy năm nay tự nhiên là không có thu nhập gì, chỉ tăng trưởng dân số, nếu tính thêm chỉ phí cho trận pháp và linh đạo, ngược lại còn lỗ.
Lý gia ở chỗ này vốn không trông mong sẽ có thu hoạch gì, chỉ cần một chỗ đặt chân ở Đông Hải là được, Lý Uyên Giao khẽ gật đầu, đáp: “Không sao.”
Mấy người đang trò chuyện, mầy mù đen nghịt bên ngoài đảo tản ra, một đám cá ba ba lớn nhỏ bơi ngang qua, một con yêu vật đầu cá thân người, có cánh chim mọc trên lưng đáp xuống, đứng ngoài trận lên tiếng:
“Người sống ở phía dưới, mau mở trận.”
“Là Thược Dược.”
Tông Ngạn có chút khẩn trương lên tiếng, Lý Uyên Giao phất tay nói:
“Cho hắn ta vào đi.”
Dứt lời, hắn trở về đại điện, ngồi ngay ngắn ở chủ vị, rất nhanh một con cá trắm đen đi từ ngoài cửa vào, chính là Thược Dược, năm đó nhận hối lộ và uy hiếp của Lý gia, giấu nhẹm chuyện cung phụng.
Lập tức hóa thành hình người, đầu cá thân người, hai bên sườn mọc ra một đôi cánh chim, vừa tiến lên đã mở miệng:
“Lý Uyên Giao! Ngươi rốt cuộc cũng xuất quan rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi” Lý Uyên Giao đã đọc qua thư Lý Thanh Hồng gửi tới, đối với tình hình hiện tại có chút hiểu biết, vừa nhấp trà vừa nói:
“Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Long tử phủ chủ Chu Nam Thủy phủ nhà ngươi có quan hệ họ hàng với tên Yêu Vương đã chết kia?”
Thược Dược ngẩn người, nhớ tới vị này cũng là người có lai lịch, hắn ta xoa tay lắc đầu, do dự nói:
“Dù sao cũng là chuyện của cấp trên, ta cũng không tiện nói nhiều, Long Tử chỉ là bị điều động trở về, muốn tới núi Nghiêu Sơn để tu hành.” Lý Uyên Giao cũng không quan tâm đến biến động nội bộ của Long tộc, chỉ nhíu mày nói:
“Ý ngươi là... chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cả ta? Ngươi muốn đi theo Long Tử trở về?”
Thược Dược lắc đầu, lộ ra vẻ mặt hâm mộ, nói:
“Ta còn chưa Trúc Cơ, làm sao có phúc khí như vậy! Chỉ là muốn mang theo mấy vị đại nhân trong phủ cùng trở về, đến lúc đó... E rằng sẽ phải đổi một chủ nhân khác.” Lý Uyên Giao khẽ gật đầu, Thược Dược tiếp tục hạ giọng nói:
“Chỉ là trong khoảng thời gian này, hải vực không có ai trấn thủ, chính là thời cơ tốt để chúng ta mở rộng thế lực... Mong đạo hữu... Giúp đỡ một tay...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận