Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 395: Xong việc! 2

Chương 395: Xong việc! 2Chương 395: Xong việc! 2
“Tí tách...
Huyết dịch sên sệt chậm rãi hạ xuống, pháp khí hình đao trong tay An Chá Ngôn nhẹ nhàng khoét một miếng trên da thịt trước mặt, cắt xuống một khối thịt mỏng như cánh ve, gần như trong suốt, hắn dùng đao nhỏ đỡ lấy, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng mình, nuốt xuống hai cái.
"A....
An Chá Vũ đã nhìn không ra hình người, màng gân thật mỏng dán lên bạch cốt, treo ở trên xà nhà giống như điêu khắc, trái tim chậm rãi nhảy lên cùng rất nhiều nội tạng bị một tâng màng thịt mỏng bao vây lấy, gian nan mà rủ xuống, huyết dịch lan tràn đến bên chân Lý Thông Nhai, bởi vì tiên cơ Hạo Hãn Hải mà chậm rãi thối lui.
Lý Thông Nhai xuất thân nhìn chằm chằm An Chỉ Vũ bị treo, lông mày như giao xà lộ ra vẻ ngoan độc cùng thán phục, giống như treo phía trên chính là người hắn ngày đêm hối hận và hận độc ác, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
Đám người cùng nhau trâm mặc, mấy hậu bối trẻ tuổi sắc mặt đều có chút khó coi, Lý Huyền Lĩnh và Lý Huyền Tuyên đều nhíu mày, chỉ có Lý Uyên Giao hai mắt sáng ngời có thân, nhìn chằm chằm An Chá Vũ.
An Chá Ngôn không coi ai ra gì, nắm tóc An Chá Vũ lên, cẩn thận chia cắt. An Chá Vũ không nói nên lời, chỉ có thể câu khẩn hừ hừ, thân thể như tượng hơi run run, mí mắt và gò má đều không còn, hai con mắt đỏ bừng sắp rơi ra ngoài.
Lý Huyên Tuyên sắc mặt khó coi, lại nhìn bộ dáng Lý Thông Nhai đăm chiêu mà không dám quát lớn, đột nhiên nhớ tới một chuyện, thấp giọng nói bên tai Lý Thông Nhai:
"Chúng ta để An Chá Ngôn hôn phối với Lý Nhược Nhược, Nhược Nhược đã có thai, nàng lập tức phái người thông báo cho chúng ta, có lẽ An Chá Ngôn còn không biết."
Lý Thông Nhai bị Lý Huyên Tuyên ngắt lời, lúc này mới giật mình, lắc đâu như bừng tỉnh từ trong mộng, thở dài một tiếng, ống tay áo quét ngang, một đạo pháp lực thẳng tắp đánh vào bụng An Chá Ngôn, đánh cho hắn bay ngang ra ngoài, An Chá Ngôn lăn trên mặt đất ba vòng, oa một tiếng phun ra máu đen đầy đất, da thịt đủ màu sắc đều có, một đám người nhìn thấy mí mắt khẽ giật.
"Tên này bị phế..."
Môi răng An Chá Ngôn đều là vết máu, thân sắc mê mang, trầm mặc không nói. Lý Huyền Lĩnh lẩm bẩm một câu, lại thấy phụ thân Lý Thông Nhai lắc đầu, tiến lên vài bước, xách cổ áo An Chá Ngôn lên, tiếng như chuông đồng vang vọng bên tai An Chá Ngôn:
"An Chá Ngôn! Lý Nhược Nhược đã có con nối dõi!"
Thanh âm này giấu diếm pháp lực, chấn động đến mức An Chá Ngôn run lẩy bẩy, bên tai chảy máu, Lý Thông Nhai nhẹ nhàng buông tay, An Chá Ngôn quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng, phun ra ngụm máu, vừa phun vừa khóc, vừa cười vừa khóc, đường đường tu sĩ luyện khí tâng sáu, thế mà khiến cho đầy quân áo đều là máu đen, lăn lộn khắp nơi.
Lý Thông Nhai cong ngón tay búng ra, một đạo kình khí đánh chết An Chá Vũ, đầu lâu thống khổ kia rủ xuống giống được giải thoát, giữa mũi chảy ra một mảng lớn máu đen đỏ, rơi lả tả trên mặt đất tóe lên đầy máu tươi.
Trong đại điện nhất thời lặng yên không một tiếng động, yên tĩnh phi thường, gió thu từng trận, tất cả mọi người im lặng cảm giác hít thở không thông. ...
Úc Tiêu Quý cưỡi gió bay trở về Mật Lâm quận, lúc này mới vượt qua một ngọn núi, liền thấy trên mặt đất đầy vết máu và khói đen lửa cháy, các công trình kiến trúc sụp đổ khắp nơi, trong lòng nhất thời trậm một nhịp, vội vàng hạ xuống, ngây người ngay tại chỗ.
Cả tòa phường thị đã thành phế tích, khắp nơi là nát, chỉ có hỏa diễm bùng cháy. Thi thể trên mặt đất bị xếp chồng chất ngổn ngang, vết máu nửa khô trên mặt đất sáng rực lên.
Trong đầu Úc Tiêu Quý trống rỗng một khắc, bộc phát ra bi thống cùng phẫn nộ, trong lòng đau đớn, rất nhiêu nghi hoặc hiện lên trong đầu.
"Phí Vọng Bạch làm sao có thể công phá được Ngọc Đình đại trận... Điêu này sao có thể..."
Nghi hoặc này chỉ dừng lại trong đầu hắn một giây, một cái khác đáng sợ hơn, càng để một loại phỏng đoán bi thống chui vào trong đầu hắn, Úc Tiêu Quý kinh hãi nói:
“Đại cal"
Hắn không chút do dự bay lên không trung, hướng chỗ cao nhất trong đại điện bay đi, đại điện hoa lệ kia đã sụp đổ hơn phân nửa, đá vụn đầy đất, Úc Tiêu Quý vội vàng dừng lại trước điện, còn chưa từng đẩy cửa đi vào, linh thức tiên tu Trúc Cơ trác tuyệt đã để cho hắn thấy được thi thể quỳ trên mặt đất.
"Đại ca...
Úc Tiêu Quý đặt tay lên cánh cửa, kêu khổ gào lên một tiếng, một chưởng đánh nát đại môn, loạng choạng mà quỳ gối trước người Úc Tiêu Hề, trong lòng là hối hận cùng bi thống vô hạn, biểu cảm cả ngày u ám không biểu lộ, giờ phút này rốt cuộc sắc mặt cũng hiện ra.
“Chuyện này... chuyện này...'
Hủy diệt cả tòa phường thị thì Úc Tiêu Quý cũng không thống khổ bằng việc Úc Tiêu Hề bị giết quỳ trên mặt đất , trên mặt lão nhân còn mang theo nụ cười ôn hòa, thần sắc Úc Tiêu Quý giật mình, nước mắt chảy không ngừng, cắn răng nghiến lợi nói:
"Phí Vọng Bạch...
Bạn cần đăng nhập để bình luận