Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 92: Dạy Dỗ

Chương 92: Dạy DỗChương 92: Dạy Dỗ
Chương 92. Dạy Dỗ
Lý Diệp Sinh gật gật đầu, nghiêm mặt nói:
"Nếu như hắn báo cáo sai tu vi, gia chủ có thể nào không nhìn ra? Lão hồ ly kia không ngu xuẩn như vậy, hắn sẽ chỉ làm cho Lý Thu Dương thả chậm tốc độ tu luyện, để xem đến lúc có biến, đã bố trí xong nhân thủ, chờ đợi gia chủ chi mệnh là được."
"Lý Tạ Văn ngươi phải nhớ kỹ, ngươi và ta đây là một bên thay gia chủ làm quá nhiều chuyện, trong nhà lại không có tu tiên giả, không có cách nào khác ngoài việc phụ thuộc gia chủ, trừ phi. . -
“Trừ phi cái gì?”
Lý Tạ Văn và Lý Huyền Tuyên chơi đùa với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm thâm hậu, nghe thấy lời này, ngược lại nhíu nhíu mấy giây.
Trên mặt Lý Diệp Sinh hiện lên một tia sợ hãi, hơi có chút run rẩy mở miệng nói:
"Trừ phi trăm năm sau bốn mạch gia chủ đều tàn lụi, không sinh ra hậu duệ trên thân có linh khiếu."
Lý Hạng Bình lớn hơn một tuổi so với Lý Diệp Sinh, nhưng vì tu tiên, hình dạng nhìn qua còn trẻ tuổi hơn một chút, giờ phút này đang nâng một quyển pháp quyết tựa ở ghế đá cẩn thận đọc.
Cha con Lý Diệp Sinh đang cung cung kính kính đứng ở một bên, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.
"Tuyên Nhi muốn an bài thế nào thì cứ nghe theo hắn, Từ lão hán cũng coi là ân nhân của Lý gia ta, dù có báo đáp thế nào cũng không đủ."
Lý Hạng Bình ôm mộc giản đọc mấy dòng, chậm rãi mở miệng nói:
“Còn có chuyện gì.'
"Thiếu gia chủ đã đột phá, Lý Thu Dương lên núi để bái phỏng."
Lý Diệp Sinh cúi đầu, cung cung kính kính trả lời, Lý Tạ Văn sau lưng càng cúi đầu nhìn mặt đất trơn bóng, không dám ngẩng đầu nhìn bốn phía.
"Không tôi."
Lý Hạng Bình nhíu mày, trên mặt mỉm cười, giống như hững hờ mà hỏi thăm:
"Lý Thu Dương kẹt ở Thai Tức tâng thứ ba Chu Hành Luân bao lâu rồi?" "Đã qua ba năm vẫn chưa từng đột phá."
Lý Diệp Sinh trước đó đã làm xong chuẩn bị, lập tức không chút nghĩ ngợi mà trả lời.
Lý Hạng Bình nghe vậy ngẩng đầu, cười nói:
"Làm tốt lắm, trở về bảo Lý Thu Dương tu luyện thật tốt, không được phân tâm”"
"Vâng."
Lý Diệp Sinh gật gật đầu, lại mở miệng nói:
"Vạn gia tháng này lại phái người đến đây cầu viện, thậm chí nói tới việc cân lương thực và thuốc trị thương."
"2"
Lý Hạng Bình nhíu nhíu mày, nói khẽ:
"Năm trước đã nói Vạn Tiêu Hoa đột phá Linh Sơ Luân, trở thành Thai Tức đỉnh phong, vậy mà lại còn khó xử như thế? Cấp Đăng Tề này thật sự không đơn giản."
"Chỉ cần không quá phận, hắn muốn thì cứ cho hắn đi."
Lý Tạ Văn đứng một bên đang vểnh tai tử tế nghe nói, Lý Hạng Bình phủi bàn một chút, trâm thấp mở miệng nói:
"Tạ Văn bây giờ cũng đã trưởng thành rồi."
Lý Tạ Văn liên vội vàng khom người lên tiếng nói:
"Bái kiến gia chủ."
"Ngày mai đi tới Lê Đạo khẩu làm việc với Hứa Văn Sơn, suốt ngày ở trong thôn nhàn rỗi cũng không phải chuyện tốt."
Lý Hạng Bình cười cười, nhìn về phía Lý Diệp Sinh mở miệng nói.
"Là Diệp Sinh quá buông thả hắn."
Lý Diệp Sinh vội vàng xin lỗi, thấy Lý Hạng Bình khoát tay áo, dẫn theo Lý Tạ Văn lui ra.
Hai người trâm mặc đi tới con đường núi, xuống khỏi Mi Xích sơn, Lý Diệp Sinh lúc này mới lên tiếng nói:
"Ngươi và Huyền Tuyên tình cảm thâm hậu, gia chủ cũng nguyện ý dùng ngươi, đến làm thủ hạ cho Hứa Văn Sơn phải học thật tốt, không cần so đo với người ta, Hứa Văn Sơn cũng là người thông minh, sẽ không làm khó ngươi.'
Lý Tạ Văn buồn buồn đáp một tiếng, dò hỏi: "Gia chủ an bài ta ra ngoài, nhưng thật ra là muốn để cho ta làm chưởng sự?"
Lý Diệp Sinh lắc đầu, trả lời:
"Ngắn thì năm năm, lâu thì bảy năm, đợi đến khi vi phụ lực bất tòng tâm, Lý Huyền Tuyên chấp chưởng gia tộc, lúc đó sẽ triệu hồi ngươi về, ngươi không cần phải gấp gáp, tôi luyện chính mình thật tốt."
"Vâng, đa tạ phụ thân đã chỉ điểm."
Động phủ trên Mi Xích sơn.
Lý Hạng Bình nhíu nhíu mày, trong lòng cũng có mấy phần phiền não, năm năm qua hắn vẫn rèn luyện Thai Tức tâng thứ tư Thanh Nguyên Luân, không hề chạm tới Ngọc Kinh Luân.
Lý Thông Nhai muốn tìm một viên Minh Thần Tán cho hắn, lại nghe Vạn Thiên Thương nói một viên Minh Thần Tán trị giá hai mươi viên linh thạch, viên đan dược này mỗi lân xuất hiện trên thị trường liền giành giật mua không còn, không có bối cảnh căn bản không chiếm được, lập tức á khẩu không trả lời, hậm hực trở ra.
"Gia chủi"
Lý Hạng Bình đang nghĩ ngợi, ngoài động lại truyên đến một tiếng truyền báo, một hài tử bộ dáng mười một mười hai tuổi đi đến, lại là ấu tử Trân Đông Hà của Trần Nhị Ngưu, mấy năm trước tra ra trên thân có linh khiếu, bây giờ đi theo Lý Hạng Bình tu hành trong động phủ trên Mi Xích sơn.
Nhìn hài tử duy nhất trong vòng mười năm gần đây có thể tra ra trên thân có linh khiếu, Lý Hạng Bình cười hỏi:
"Chuyện gì?"
"Vạn gia Vạn Thiên Thương cầu kiến."
"Mời vào."
Lý Hạng Bình lấy bộ đồ uống trà, nhìn Vạn Thiên Thương cau mày tiến vào động phủ, Trân Đông Hà tự giác lui xuống, liền cười nói:
"Vì sao Vạn huynh lại đến đây?"
"Cũng chỉ có Lý huynh mới cười được."
Vạn Thiên Thương cười khổ một tiếng, khom người thật sâu, mở miệng nói:
"Sự tình là nhà ta muốn đi phục kích, tất đã giao phó đủ số theo ước định."
"Tại sao lại vội vàng như thế? Bảy ngày trước Nhị ca ta đã tới Quan Vân phong giao phó cống phẩm, Vạn gia chẳng lẽ không phái người tiến đến sao? Làm sao lại phục kích ở thời điểm này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận