Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 799: Dựa vào chính mình

Chương 799: Dựa vào chính mìnhChương 799: Dựa vào chính mình
Đậu phu nhân đỡ lấy hắn, bà vô cùng đau lòng, bà là thê tử của Lý Huyền Tuyên, cũng từng quản lý gia tộc một thời gian, bây giờ bà có tu vi Luyện Khí tầng ba, tu vi đã dừng lại từ lâu, không có cách nào tiến bộ.
Đậu phu nhân sinh hạ hai đứa con trai cho Lý Huyền Tuyên, nhưng hai đứa con đầu lần lượt chết trước mặt bà. Mấy chục năm trước, bà tiễn Lý Uyên Tu, hôm nay lại phải tiễn Lý Uyên Bình, mái tóc đã bạc trắng, bà thật sự bất lực.
Lý Uyên Bình nhìn sang hai bên, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đã không còn thời gian, chỉ có thể thấp giọng nói:
"Tuyền nhi, sau này phải dựa vào chính mình."
Lý Hi Tuyền làm sao nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi, hắn dập đầu hai cái, Lý Uyên Bình phất tay, cắt ngang lời hắn muốn nói, nhìn về phía Lý Hi Tuấn:
"Hi Tuấn, lại phải làm phiền ngươi thu dọn tàn cuộc... Sau này trưởng bối đầu rời đi, Lý gia phải dựa vào ngươi."
Lý Hi Tuấn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lý Uyên Bình, hắn biết đối phương đã hiểu rõ mọi chuyện, lông mày giãn ra, nhẹ giọng nói:
"Hi Tuấn chỉ làm những gì mà văn bối nân làm."
Lý Uyên Bình khẽ cười hai tiếng, thanh âm dần trở nên yếu
"Trưởng tỷ, chuyện gia tộc sau này giao cho huynh tỷ." Hắn dần dần nhắm mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng thở dài gần như không tiếng động:
"Lão tổ, Uyên Bình không phụ lòng người, chỉ tiếc là trời không cho phép..."
Trong bầu không khí yên tĩnh, ánh sáng trong mắt hắn dần dần ảm đạm, bên gối đầu là hai quyển sách, Lý Thanh Hồng lau nước mắt, cầm lấy hai quyển sách, một quyển là Đại Mạc Kiến Văn, chỉnh lý từ ghi chép mà Lý Cảnh Điềm để lại, quyển còn lại là Trì Gia Tam Thập Nhị Niên Ký Sự. Hắn tu vi tầm thường, lao khổ cả đời, không viết ra được điển tịch bí pháp gì, thứ duy nhất viết thành cũng chỉ là những điều chứng kiến lúc bình sinh, Lý Thanh Hồng cẩn thận thu hồi, đứng dậy quay đầu.
Phía dưới quỳ rạp một mảng, Lý Thanh Hồng liếc mắt nhìn một cái, dịu dàng nói: "An bài xong việc, ta đưa đi từ đường."
Lý Hi Tuyền gật đầu nghẹn ngào đáp, Lý Hi Tuấn thì ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tay Lý Uyên Bình, tựa hồ đang nhớ lại điều gì, một tay vuốt ve [Hàn Ly ] , không nói một lời.
Lý Thanh Hồng thì cưỡi gió mà lên, cất bước tiến vào từ đường, trước tiên đem hai quyển sách ra đọc, rồi cất vào trong bàn.
Từ đường vẫn an tĩnh như trước, bài vị rậm rạp đặt ở phía trên, khói hương lượn lờ, Lý Thanh Hồng trầm mặc một lát, dịu dàng nói:
"Đại phụ... Ta cùng với huynh trưởng đều đã Trúc Cơ, nhưng trong nhà không có người, con luôn cảm thấy bất an, trong lòng trống rỗng." Lý Thanh Hồng nghe rõ ràng lời Lý Uyên Bình nói lúc lâm chung, nàng nghe mà trong lòng buồn bã, bình thường nàng không nói nhiều, hôm nay khó được lải nhải nói chuyện với bài vị Lý Thông Nhai một hồi, rồi yên lặng đi ra ngoài.
Nàng không có thời gian dư để mà tưởng niệm, chỉ tắm rửa thay quần áo, dâng hương cầu khấn, phải trọn vẹn ba tháng mới có thể leo lên tế đàn kia.
Lý gia các nơi đầu treo cờ tang, tổ chức tang lễ, Lý Hi Tuyền làm theo di chúc, cũng không tổ chức lớn, ngược lại Sơn Việt Vương Lý Ký kia vội vã quay về một chuyến, khóc lóc vô cùng thương tâm.
Bất luận thương tâm là thật hay giả, ít nhất cũng có lòng, Lý Hi Tuyền đỡ hắn đứng dậy, người này đã Luyện Khí đến tầng thứ sáu, có thể thấy được những năm này hắn ta chuyên tâm tu luyện.
Chỉ là đối với Lý gia hiện giờ mà nói, tu sĩ Luyện Khí đã không tính là chiến lực quan trọng, chẳng qua là ở trung tầng giúp đỡ làm việc vặt, mỗi một vị trí của mấy tòa Linh Sơn đầu có rất nhiều tu sĩ tranh giành, gần hai năm nay trong Ngọc Đình Vệ tu sĩ Luyện Khí càng là lên đến con số hàng chục, hắn ta tu vi sáu tầng này càng không tính là gì.
Lý Hi Tuấn ở trong núi canh giữ hai tháng, vừa ngầng lên đã thấy trên bầu trời kim ô rực rỡ, vạn dặm không mây, hắn nhấc cánh tay lên, phất ống tay áo, phủi đi một chút bụi đất.
"Trên hồ nước gợn sóng ngàn dặm... Sao lại có bụi đất..." Hắn dừng một chút, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm nói: "Minh ca thành công rồi!" Lý Hi Tuấn vội vàng đi xuống, quả nhiên thấy trong động phủ kim quang chói lọi, gió cát rít gào, một nam tử mặc áo bào đứng khoanh tay, dung mạo trẻ trung, kim quang cùng kim hỏa bên cạnh hắn liên tục xuyên qua, đạp lên lửa mà đến, cười nói: "Ta đã đúc thành Đạo Cơ, sáu tuổi tu hành, đến nay hai mươi bảy năm, thành tựu
ï Hoàng Nguyên Quan ¡ ." Lý Hi Minh hơn nửa tháng trước đã đột phá Trúc Cơ, dành một khoảng thời gian củng cố tu vi, liên phá quan mà ra, Lý Hi Tuấn trước mặt tính toán một hồi, kinh ngạc nói:
"Mới... Ba năm, độ khó thế nào, chẳng lẽ là nước chảy thành sông? Sao lại nhanh như vậy?"
Lý Hi Minh dừng một chút, suy nghĩ nói:
"Lúc đầu là gian nan nhất, ta ngưng tụ vô cùng tốn sức, tuy rằng hy vọng tu thành rất lớn, nhưng dù sao cũng phải mất năm năm."
"Thế nhưng mấy tháng trước, ta đột nhiên thấy ảo giác, rất nhiều kim quang hiện ra, Tiên Cơ trong cơ thể tự động ngưng tụ, so với lúc ta cố gắng tu luyện còn nhanh hơn mấy chục lần, rất nhanh đã ngưng tụ thành công... Cũng không biết là chuyện gì xảy ra."
Lý Hi Tuấn nghe thấy hai chữ "kim quang”, đột nhiên nhớ tới viên Í[ Kiến Dương
Hoàn] kia, như có điều suy nghĩ, Lý Hi Minh đã đắc ý giới thiệu:
"Tiên Cơ này gọi là ï Hoàng Nguyên Quan ¡, đoạt lấy ánh sáng trời, nắm giữ ngọn lửa, chân đạp ánh sáng, trừ tà phá tai, sinh sôi vạn vật, ban đêm ngự thập... Khụ khụ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận