Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 927: Dân chúng

Chương 927: Dân chúngChương 927: Dân chúng
Mọi người đầu nhiệt tình chào hỏi, chỉ có Lý Nguyệt Tương và Viên Phủ Nghiêu đứng đó có chút lúng túng, Lý Hi Tuyền tỉnh ý, cười nói: “Tương muội, muội dẫn Viên công tử đi dạo quanh hồ đi.” Hai người cùng nhau ra ngoài, Viên Hộ Viễn lúc này mới thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói:
“Tình hình hiện tại của Viên gia, hai vị cũng biết rồi chứ?” Lý Huyền Tuyên đáp:
“Cũng biết một chút.”
Viên Hộ Viễn trầm ngâm một lát, thấp giọng nói:
“Bây giờ... Nếu Thành Thuẫn và Tử Sam đều không trở về, e là tình hình sẽ càng thêm khó đoán! Phủ Nghiêu là con trai duy nhất của Thành Thuẫn, mong hai vị có thể chăm sóc nói”
“Chuyện này Thành Thuẫn đạo hữu đã nói với ta từ sớm...”
Viên Hộ Viễn càng lộ vẻ khó khăn, lão mặt run run, nói: “Lần này ta tới đây, là muốn nhờ hai vị phái một vị Trúc Cơ tương trợ...”
Lý Huyền Tuyên ngẩn người, nhất thời không biết nói gì. Sau khi được Lý Hi Trị nhắc nhở, hắn biết rõ Viên gia hiện giờ đã rối ren thành một đoàn, hơn nữa còn không biết đã trở thành quân cờ trong tay Thanh Trì từ lúc nào, hắn không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này. Chỉ là dù sao hai nhà cũng có chút giao tình, che chở cho con cháu của Viên Thành Thuẫn cũng không phải chuyện lớn, đến lúc nguy cấp có thể bỏ ra cũng được, nhưng nấu thật sự nhúng tay vào, vậy thì mọi chuyện sẽ khác!
Lý Huyền Tuyên vốn là người cẩn trọng, chỉ muốn bảo vệ Kỳ Lân nhi của Lý gia mấy năm nữa mà thôi, lúc này trên mặt lộ vẻ khó xử, Viên Hộ Viễn thấy vậy, càng hạ thấp giọng:
“Ta biết chuyện của Uyên Giao, Lý gia cũng đang phải đối mặt với rất nhiều chuyện... Nhưng mà Viên gia...”
Viên Hộ Viễn sao có thể không biết tình hình của Viên gia chứ? Chỉ là người già luôn muốn cứu vãn, không muốn từ bỏ, hiện tại đã phải dùng hết mọi quan hệ, chỉ có thể tới cầu xin Lý gia.
Lý Huyền Tuyên âm thầm thở dài, nói:
“Tiền bối! Cơn mưa này kéo dài quá lâu rồi!”
Nghe vậy, Viên Hộ Viễn như bị sét đánh, lùi về sau một bước, hắn hiểu ra Lý gia đã biết Viên gia bởi vì lão tổ Viên Lập Thành chết, chỗ dựa vững chắc biến mất, hiện tại đã trở thành quân cờ để Thanh Trì lợi dụng nhằm gây ảnh hưởng tới Tu Việt Tông, chuyện này quá nguy hiểm, Lý gia sẽ không nhúng tay vào, hắn cười khổ:
“Được... Được... Vậy chỉ có thể làm phiền mọi người chăm sóc Phủ Nghiêu.” Lý Huyền Tuyên an ủi:
“Viên gia nội tình thâm hậu, sẽ vượt qua được thôi.”
Viên Hộ Viễn im lặng, thân ở trong vũng bùn, không nói gì thêm nữa, chắp tay rời đi.
Lý Nguyệt Tương và Viên Phủ Nghiêu ra khỏi đại điện, Viên Phủ Nghiêu thở dài:
“Thấy bọn họ giả tình giả ý, thật là chán!”
Lý Nguyệt Tương cúi đầu, chớp mắt, đáp:
“Hai nhà giao hảo nhiều năm, tự nhiên phải nói chuyện với nhau một chút.”
Viên Phủ Nghiêu vội vàng gật đầu, phụ họa theo.
Kỳ thật tâm trạng Viên Phủ Nghiêu trên đường đến đây không tốt lắm, hắn rất phản cảm với chuyện kết thông gia, nhưng Viên Hộ Viễn đã quyết định, hắn không thể nói gì khác, chỉ đành đi theo.
Trên đường đi, hắn vẫn luôn suy nghĩ, dù sao hôn sự cũng chưa định ra, chỉ cần tìm chút lý do, nói là hai người không hợp tính cách, muốn từ hôn cũng dễ dàng.
Thế nhưng sau khi gặp Lý Nguyệt Tương, hắn kinh diễm trước dung mạo của nàng, những bất mãn trong lòng đầu tan biến hết, chỉ chăm chú nhìn nàng, liên tục gật đầu, hoàn toàn quên mất ý nghĩ ban đầu, thầm khen: “Thật xinh đẹp! Trong tộc ít ai có dung mạo như vậy.”
Lý Nguyệt Tương dường như không phát hiện ra, nàng dẫn hắn cưỡi gió bay trên mặt hồ, hai người nói chuyện phiếm, Viên Phủ Nghiêu đột nhiên nhìn thấy con đập lớn trên hồ, có chút nghỉ hoặc, hỏi: “Đây là cái gì vậy? Dùng để nuôi linh ngư?”
Lý Nguyệt Tương dịu dàng đáp:
“Là dùng để ngăn nước, bảo vệ bình an cho dân chúng.” Viên Phủ Nghiêu thở dài, nói: “Viên gia kém xa Lý gia, hiện tại mưa lớn liên miên, ta đang quản lý một tòa thành trên Khuẩn Lâm Nguyên, đã nói với tộc nhân rất nhiều lần, nhưng bọn họ luôn nói là hao tổn nhân lực, không muốn phái tu sĩ xuống giúp đỡ!”
Thì ra Viên Phủ Nghiêu được Viên Thành Thuẫn phái đi quản lý thành trì trên Khuẩn Lâm Nguyên, lúc này nói chuyện phiếm, hắn lại nói về chuyện quản lý dân chúng, quản lý thành trì, ngược lại nói rất có chiều sâu.
Nghe hắn nói, Lý Nguyệt Tương thâm gật đầu, trên mặt vẫn mỉm cười:
“Tu sĩ chúng ta tự nhiên không sợ mưa to, nhưng bá tánh bên hồ lại gặp tai ương.” Viên Phủ Nghiêu giật mình, trên mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Nghe nói Lý gia rất coi trọng việc chăn nuôi dân chúng, quả nhiên là thật.”
Lý Nguyệt Tương không muốn nói chuyện với hắn nhiều, chỉ hỏi vài chuyện, Viên Phủ Nghiêu liền thao thao bất tuyệt, nói rất nhiều chuyện trên trời dưới đất, Lý Nguyệt Tương tùy ý nghe, Viên Phủ Nghiêu đột nhiên hỏi:
“Phụ thân ta tự mình đến Lý gia, không biết có để lại lời nhắn gì không? Hoặc là để lại đồ vật gì cho ta không?”
Lý Nguyệt Tương nheo mắt, thầm nghĩ:
“Xem ra... Viên Thành Thuẫn đi Đông Hải... cũng không để lại tin tức gì cho Viên gia...” Lý Nguyệt Tương không có ý muốn chiếm đoạt sính lễ, chỉ dịu dàng đáp: “Sính lễ được đặt trong đại điện, công tử có thể hỏi Viên tiền bối.”
Lý Nguyệt Tương không ngờ nàng nói những lời này, Viên Phủ Nghiêu vốn đang rũ mi thuận mắt bỗng chốc ưỡn ngực, cằm cũng hơi nâng lên, lộ ra vẻ tự tin hơn rất nhiều, "Ừ" một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận