Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 960: Những thứ tốt nhất

Chương 960: Những thứ tốt nhấtChương 960: Những thứ tốt nhất
Hắn dừng lại một chút, thấp giọng nói:
"Thứ nhất chính là Minh Dương, trước kia đạo thống này rất ít khi xuất hiện, chỉ có một vài hòn đảo ở hải ngoại là còn lưu lại Minh Dương, nhưng từ sau chuyện của Đông Hỏa, cả trong biển lẫn ngoài biển đầu xuất hiện Minh Dương Trúc Cơ, dần dần được người ta biết đến." "Trúc Cơ này rất thích hợp để lại cho con cháu, nhưng tính tình của người tu hành thường ngày càng hung hãn, hoặc là bá đạo, hoặc là cố chấp, đầu bị tiên cơ ảnh hưởng." Lý Hi Tuấn khẽ nhíu mày, nghĩ đến Lý Hi Minh ở trên núi, Lý Huyền Phong tiếp tục nói:
"Trong âm dương, Minh Dương tương ứng với Quyết Âm, đạo thống bổ sung và xung khắc lẫn nhau, cần phải cần thận."
"Phía Tây Bắc nước Ngô giáp với Tây Hải, gọi là Tắc Trung, có một nước gọi là Trần quốc, hay còn gọi là quốc gia của nữ nhân, bọn họ tu hành chính là Quyết Âm, thời buổi này tuy bọn họ không đi lại nhiều, nhưng vẫn cần phải đề phòng." Lý Huyền Phong dặn dò, Lý Hi Tuấn im lặng gật đầu, ông thuận miệng nói thêm một số chuyện gần đây, Lý Hi Tuấn rất nhanh nhạy, hỏi:
"Chuyện của Tư Đồ Sâm ở Thang Kim Môn..."
Lý Huyền Phong không chút thay đổi sắc mặt, nói:
"Không liên quan đến ta." Nam nhân bạch y như có điều suy nghĩ gật đầu, Lý Huyền Phong kéo Lý Chu Nguy lại, nói:
"Chu Nguy, Minh Dương là bá đạo trị người, nghe nói có thể hỗ trợ tu hành, chuyện trong nhà, sau này phải nhờ con giúp đỡ rồi."
"Chu Nguy hiểu."
Lý Chu Nguy gật đầu, Lý Hi Tuấn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi: "Vì sao... Hi Minh tu luyện Minh Dương, nhưng lại có chút khác biệt so với miêu tả."
Lý Hi Tuấn kể sơ qua tình hình trước sau của Lý Hi Minh, Lý Huyền Phong vuốt râu, chậm rãi nói:
"Ta thấy Hi Minh không thích hợp tu luyện Minh Dương! Minh Dương là nhập thế đạo, giống như Hi Tuyền, Thừa Liêu, bọn họ tu luyện rất thích hợp, còn Hi Minh, nó nên tu luyện Thập Nhị Khí hoặc Ngọc Chân thì hơn, lúc này tâm tính với đạo thống không hợp, khắp nơi trái với tâm ý, ngược lại mất đi ý nghĩa vốn có."
"Thì ra là vậy!"
Lý Hi Tuấn chỉ cảm thấy hai tay tê dại, ngơ ngác đặt bình ngọc lên bàn, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh vào một đêm trăng sáng, Lý Hi Minh như sớm đã dự đoán được điều gì, đưa Kim Dương Hoàng Nguyên cho hắn, muốn trao đổi công pháp tu luyện.
Trong lòng nam nhần dâng lên cảm giác đau đớn, hắn thấp giọng nói:
"Chúng ta... chúng ta làm sao có thể hiểu được, chỉ là muốn để lại những thứ tốt nhất cho nó..."
Lý Huyền Tuyên nghe thấy, nhìn Lý Hi Tuấn, trên mặt ông hiện lên vẻ tức giận, nói: "Đừng có nói ai đúng ai sai nữa! Sao có thể nói như vậy chứ!"
Lý Huyền Phong nhìn thấy sự trách cứ trong mắt huynh trưởng, thấp giọng nói: "Là ta không nên nói, hiện tại Minh Hoa Hoàng Nguyên Kinh trong nhà là công pháp bậc cao, Hi Minh sẽ không chịu thiệt, cho dù là nó tự mình lựa chọn, cũng sẽ vì đại đạo của nó mà chọn lựa công pháp bậc cao."
Lý Huyền Phong không biết lúc trước Lý Hi Tuấn và Lý Hi Minh từng muốn trao đổi công pháp, nhưng Lý Hi Tuấn lại nhớ rất rõ, trên mặt hắn tuy nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng đau khổ:
"Chuyện này... ta có lỗi với Hi Minh." Lý Huyền Phong chỉ ở lại nói chuyện một lúc, sau đó đứng dậy, lấy cung tên ra, nói với mọi người:
"Ta đi trước, vài năm nữa sẽ quay lại thăm mọi người."
Lý Hi Tuấn và Lý Huyền Tuyên cùng tiễn hắn ra cửa, tâm trạng Lý Huyền Tuyên không tệ, không hề phát hiện ra cháu trai và đệ đệ của mình đang che giấu sóng to gió lớn trong lòng.
Đẩu Phủ sơn, Tống gia. Tống gia nằm ở phía Nam của Nấm Linh nguyên, phía Bắc của Hợp Lâm quận, địa bàn không lớn cũng không nhỏ, được xem là gia tộc lầu đời. Địa bàn hiện tại của Tống gia có phần không tương xứng với thực lực của bọn họ, đặc biệt là sau khi vị Trúc Cơ cuối cùng của Tống gia tạ thế, một Luyện Khí gia tộc nhỏ bé như vậy lại càng không nên chiếm cứ địa bàn rộng lớn như thế. Chỉ là Tống gia từng xuất hiện một nữ tu, nàng tình nguyện làm thiếp cho một đệ tử của tiên môn ở Thanh Trì sơn, sau này, vị đệ tử kia trở thành chưởng môn của Thanh Trì sơn, Tống nữ cũng thuận lợi đột phá Trúc Cơ, Tống gia cũng nhờ vậy mà phát triển. Không ngờ vị đệ tử tên Trì Úy kia sau này lại đột phá Tử Phủ, phúc trạch này cứ thế kéo dài mãi không dứt, tuy Tống nữ chỉ là thiếp thất, nhưng cũng có thể bảo vệ cho Tống gia trăm năm hưng thịnh.
"Đáng tiếc hậu nhân bất tài, khiến Tống gia suy bại đến mức này!"
Viên Hộ Độc đứng trong sân, xung quanh chiêng trống rộn rã, dung mạo của gã trẻ hơn Viên Hộ Viễn rất nhiều, hốc mắt sâu, sống mũi cao, khiến gã trông càng thêm âm hiểm. Trong sân náo nhiệt, mọi người cười nói vui vẻ, nhưng không ai dám lại gần Viên Hộ Độc, chỉ có gia chủ Tống gia là cung kính đứng bên cạnh gã, nói những lời khách sáo. Viên Phủ Nghiêu mặc hồng bào, cười tủm tỉm đứng giữa sân, người con gái mà hắn yêu thương đang ngồi trong phòng, hôm nay là ngày vui của hắn, mỹ nhân cùng của cải đều nằm trong tay, mặt hắn ửng đỏ, không giấu nổi sự đắc ý.
Viên Hộ Độc híp mắt, ánh mắt đảo quanh khắp sân, rất nhanh sau đó đã nhìn thấy một lão nhân mặc áo giáp màu đen đang khoanh tay đứng ở một góc, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi thứ trước mắt.
Viên Hộ Độc không dùng thần thức thăm dò, nhưng gã có thể cảm nhận được lão nhân này không tâm thường, lập tức sai người đi điều tra, thấp giọng nói:
"Đi xem Lý gia có người nào mặc áo giáp màu đen không." Viên Hộ Độc mơ hồ đoán được thân phận của lão nhân kia, tám chín phần mười là người của Lý gia, nhưng gã không hề sợ hãi, thậm chí còn có phần mong đợi. "Lý gia cũng thật biết nhịn, những ngày qua ta ngày nào cũng ra ngoài, rốt cuộc cũng đợi được các ngươi!"
Viên Hộ Độc thầm nghĩ nếu đổi lại là gã thì chắc chắn gã không nhịn được, gã biết rõ người của Lý gia sớm muộn gì cũng sẽ đến, gã chỉ là đang chờ Lý gia đến mà thôi.
"Chỉ là từ hôn, chẳng lẽ bọn họ dám giết ta, nhiều nhất là mắng chửi ta một trận, đánh ta một trận, thậm chí là đánh gãy chân ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận